Chương trước
Chương sau
Đinh Đồng mỉm cười nói:

- Với tư chất, thiên phú của ngươi có tiềm lực vô cùng, so sánh với ta thì không kém cạnh bao nhiêu. Tại sao ngươi chọn giúp đỡ Đinh Thánh Thán? Chim khôn chọn cành mà đậu, mười năm trước Đinh Thánh Thán đã thua thảm, không phải gỗ tốt. Hay là đi theo ta, ngay bây giờ ta hứa với ngươi mai sau ngươi có thể trở thành chúa tể chí tôn của Thần Ân đại lục.

Đinh Hạo bình tĩnh nói:

- Đấu một trận đi.

- Thật cố chấp.

Đinh Đồng lắc đầu, nói:

- Quá đáng tiếc, bóp chết thiên tài như ngươi khiến người không nỡ.

Đinh Hạo cười khẩy nói:

- Ngươi quá tự tin.

Đinh Đồng ngẩn người sau đó cười phá lên, tiếng cười đầy châm chọc.

- Ha ha ha ha ha ha! Tại sao ta không tự tin? Ngươi không biết lực lượng mạnh nhất trên thế giới này này là gì, không thấy ai mới là chúa tể thật sự của thế giới. Thế nhân vĩnh viễn chỉ thấy mặt ngoài, bao gồm ngươi, đám chúng sinh ngu xuẩn. Ta bây giờ đã có tư cách siêu thoát.

Đinh Đồng từ trên cao nhìn xuống Đinh Hạo.

- Có lẽ ta không biết ai là chúa tể thế giới này này nhưng ta biết người đó tuyệt đối không phải là ngươi.

Đinh Hạo trả đũa:

- Ta không có hứng thú với chúa tể thế giới nhưng sẽ rất vui nếu chém chết ngươi.

Đinh Đồng bật cười nói:

- À, ta hiểu rồi, thì ra ngươi muốn chứng minh chính mình mới là thiên tài cao cấp nhất kỷ nguyên này?

Đinh Hạo lắc đầu, nói:

- Ngươi quá tự kỷ. Đừng tốn nước miếng nữa, sảng kháoi chiến đấu đi.

- Cho ngươi xem một thứ trước.

Đinh Đồng giơ tay lên, một luồng sáng trắng nhạt bay ra từ đầu ngón tay Đinh Đồng tụ trong không trung.

Một hình ảnh rõ ràng bóng loáng như gương hiện ra trong không trung.

Đinh Đồng cười nói:

- Ngươi là thiên tài hiếm có, tuy không muốn đầu vào ta nhưng ta không mong thiên tài từng dao động đao kiếm hoàng thức của ta âm thầm chết đi. Ta ban ơn cho ngươi, trước khi giết ngươi sẽ cho ngươi nhìn xem tiên khí rốt cuộc rơi vào tay ai.

Trên mặt kính hư không xuất hiện cảnh tượng đỉnh tiên đạo phong.

Khói tiên đạo hỗn độn tràn ngập, cảnh tượng như sáng thế bắt đầu, hông mông chưa mở. Đỉnh tiên đạo phong không phải mảnh đất trống mà là rừng đá, từng cây cột trắng tự nhiên sinh thành. Khói tiên đạo bao trùm rừng đá, hỗn độn chi khí biến đổi, đây là lực lượng hỗn độn hỗn loạn lúc vạn vật chưa sinh ra. Dù là đỉnh cường giả thần cảnh nếu rơi vào đây sẽ bị nghiền nát quay về hỗn độn.

Từng cây cột đá trắng có thể tồn tại trong sương hỗn độn như thần vật tồn tại trước sáng thế, vĩnh hằng không thay đổi.

Chính giữa sương hỗn độn có một luồng sáng nhấp nháy.

Đinh Hạo không cần đoán cũng biết đó là tiên khí.

Chỉ ánh sáng tiên khí mới xuyên thấu qua sương hỗn độn. Đinh Hạo không biết tiên khí có phân chia phẩm chất cao thấp không, nếu có thì tiên khí dựng dục thiên địa sẽ là đẳng cấp tối cao, nếu không thì ánh sáng của nó không thể xuyên thấu sương hỗn độn hồng mông này.

Nhưng bị sương mù hỗn độn tạo hóa chưa mở ngăn cách, phải làm sao để lấy tiên khí?

Đinh Đồng đoán ra thắc mắc trong lòng Đinh Hạo, tốt bụng giải thích cặn kẽ:

- Sương mù hỗn độn là báu vật có thể hủy diệt mọi thứ trên thế giới dưới tiên khí, nếudùng có thể vào trong đóthì ta cũng không thoát được. Loại sương mù hỗn độn này không phải luôn luôn như vậy, cơn gió tiên đạo thổi qua nó sẽ như thủy triều rút đi. Sương mù hỗn độn đôi khi mỏng khi dày, vào lúc sương mù hỗn độn mỏng nhất thông qua hồng mông thiên trụ là có thể tránh sương mù hỗn độn đến gần tiên khí.

Hồng mông thiên trụ?

Đinh Hạo nhìn hướng cây cột đá màu trắng.

Đúng vậy, hồng mông thiên trụ là thứ duy nhất tồn tại trong sương mù hỗn độn, nếu sương mù hỗn độn mỏng hơn chút là sẽ lộ ra phần đầu cây cột. Cường giả đạp trên đỉnh hồng mông thiên trụ có thể tới gần tiên khí nằm ở trung tâm trong thời gian ngắn nhất.

Một khi có được tiên khí, dùng lực lượng tiên khí bảo vệ cơ thể là dễ dàng ra khỏi sương mù hỗn độn.

Lúc này mặt kính trong hư không xoay chuyển biểu hiện ra hình ảnh ngoài sương mù hỗn độn. Có sáu cái bóng mơ hồ trôi nổi trong không trung đang chờ đợi cái gì. Bọn họ đứng ở vị trí khác nhau, cảnh giác giằng co nhưng không ra tay.

Đó sau tồn tại rất đáng sợ.

Ánh sáng mông lung bao phủ quanh cơ thể bọn họ, hư không dao động, ánh sáng vặn vẹo ngăn cách mọi theo dõi.

Đinh Đồng nửa cười nửa không nói:

- Trong đó có một người chính là Đinh Thánh Thán.

Tim Đinh Hạo đập nhanh nhưng biểu tình bình tĩnh như không.

Quả nhiên phụ thân đến đây, vậy chắc Ngụy Thần Đế cũng đến đỉnh tiên đạo phong rồi.

Bốn người khác là ai?

Đinh Đồng không đi đỉnh tiên đạo phong tìm tiên duyên mà đứng chờ Đinh Hạo, không lẽ gã điên cuồng đến mức chỉ vì hắn phá đao kiếm hoàng thức của gã trong trận Thập Vạn Đại Sơn mạch nên từ bỏ cơ hội giành tiên khí, chặn đường Đinh Hạo báo thù?

Trong ấn tượng của Đinh Hạo thì Đinh Đồng tuyệt đối không phải loại người này.

Thiên tài tuyệt thế của Thần Đình phương đông, Đinh Đồng làm bất cứ chuyện gì chưa bao giờ hỏi đúng sai, không phân thị phi, nhiều lúc gã như động vật máu lạnh. Đinh Đồng chỉ hỏi lợi và hại, tuyệt đối sẽ không bắt nhỏ thả lớn, bỏ qua cơ hội giành tiên khí.

- Chờ triều tịch sương mù hỗn độn lần nữa là hồng mông thiên trụ sẽ lộ ra chỗ đứng, tiên khí sẽ rơi vào tay ai sắp có kết quả.

Biểu tình Đinh Đồng kỳ lạ nhìn Đinh Hạo, nói:

- Chúng ta cá cược đi, chờ xem ai sẽ chiếm được tiên khí. Nếu ngươi thua thì theo hầu ta chịu không?

Đinh Hạo cười lạnh một tiếng.

Hôm nay Đinh Đồng là lạ.

Là lý do gì khiến Đinh Đồng cứ đòi Đinh Hạo theo hầu, không lẽ chỉ vì nhìn trúng tư chất của hắn? Không thể nào, Đinh Hạo không tin tưởng lý do đơn giản đến thế.

Trước đó Ngụy Thần Đế cũng cố ý để lại ảo ảnh gặp Đinh Hạo.

Theo cách Ngụy Thần Đế nói thì lúc trước Đinh Hạo phá đao kiếm hoàng thức khiến gã chú ý, trước đó lý do này khá hợp lý nhưng bây giờ hắn cảm thấy hơi bị vô lý.

Ngụy Thần Đế là chí tôn bá chủ đại lục phương đông cố ý để lại ảo ảnh sẽ đơn giản như vậy sao?

Có tia chớp xẹt qua đầu Đinh Hạo.

Đinh Hạo chợt nhận ra có vẻ Đinh Đồng đang câu giờ, gã muốn ngăn không cho hắn chạy lên đỉnh tiên đạo phong.

Nhưng thực lực hiện giờ của Đinh Hạo có chạy lên đỉnh tiên đạo phong cũng không thể tranh tiên khí với sau người đó. Bản thân Đinh Hạo chỉ muốn giúp đỡ phụ thân Đinh Thánh Thán một tay, chưa biết có thành công hay không. Tính từ mặt này thì Đinh Đồng, Ngụy Thần Đế không thể nào hao phí tâm kế như vậy.

Đầu óc Đinh Hạo mù mờ, nhưng hắn không định suy nghĩ kỹ càng.

Nếu Đinh Đồng không muốn Đinh Hạo đi lên thì hắn càng phải xông pha.

Hai tay Đinh Hạo vươn ra, thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá nằm trong tay. Đối phó yêu nghiệt như Đinh Đồng Đinh Hạo sẽ không lơ là, giữ lại thực lực. Đinh Hạo điều chỉnh trạng thái sức mạnh lên đỉnh cao nhất.

Đinh Đồng cười tự tin, kiêu ngạo, tự phụ nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Xem ra ngươi đã hiểu điều gì, tiếc rằng hơi muộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.