Là Chu Cương Liệt.
Con heo mập quay về.
Phùng Ninh không cần xoay người cũng biết chuyện sau lưng, khóe môi giật giật cố nén không hét to lên. Phùng Ninh xoay người, cố nặn nụ cười.
Phùng Ninh hỏi:
- Sao ngươi quay về?
Chu Cương Liệt nghiêm túc nói:
- Ta chợt nhớ lỡ như ta cướp được thuốc dẫn tiên dược, ăn nó vào nhưng không thể đột phá bình cảnh 'thiên cương tam thập' thần thông thì làm sao? Khi đó vẫn phải dùng cách đánh nhau cùng ngươi. Cho nên không thể để ngươi chạy, ngươi cùng ta đi chung, ta muốn trông chừng ngươi.
Trong minh văn trận pháp, dây thần kinh của Đinh Hạo đứt cái phựt.
Phùng Ninh cúi đầu, hai tay siết chặt, hít sâu mấy lần nhưng không nhịn được nữa. Phùng Ninh ngẩng đầu lên như con sư tử giận dữ.
Phùng Ninh chửi um sùm:
- Bà nội nó ngươi bị khùng sao? Đồ thần kinh!
Chu Cương Liệt nhe răng cười nói:
- Sao ngươi biết?
Phùng Ninh ngây người:
- Gì?
Chu Cương Liệt cười tủm tỉm nói:
- Lúc ta còn nhỏ đầu bị thương nặng, sư phụ bảo để lại di chứng, thần kinh phản ứng có chút vấn đề, thật là có bệnh. Các sư huynh đệ đều gọi ta là tiểu bệnh thần kinh.
Đinh Hạo ở trong minh văn trận pháp sắp hộc máu.
Phùng Ninh nổi điên:
- A a a a a a!!!
Phùng Ninh lảo đảo như bị động kinh, đầu gục xuống, thở hắt ra.
Phùng Ninh bất đắc dĩ nói:
- Ta phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926493/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.