Kiếm Tổ cảm thán rằng:
- Không ngờ nhiều năm qua ta cho rằng thời đại của chúng ta đã mất hết, ai ngờ gặp lại lão già kia tại đây. Nhưng nó xui thật, linh hồn tàn phá mất đi, chỉ còn lại thể xác bị người luyện chế.
Đao Tổ tang thương nói:
- Năm xưa nó dính quá nhiều máu và nhân quả, khó tránh một kiếp. Nó mà còn rơi vào tình cảnh này thì đại nhân kia lúc trước sở hữu nó chắc đã hình thần đều diệt.
Kiếm Tổ có một suy đoán không mấy tốt đẹp:
- Tại sao nó xuất hiện trong tay người Thần Đình? Không lẽ...
Đao Tổ cười khẩy nói:
- Lão tiện nhân đừng đoán bậy bạ, có lẽ nó bị chôn vùi trong di tích, người Thần Đình ngẫu nhiên phát hiện. Không ai thoát khỏi một kiếp đó, dù là chủ nhân của ngươi và ta, mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Kiếm Tổ lặng im, khẽ thở dài:
- Ngươi nói có lý. Bà điên, còn gọi ta là lão tiện nhân là ta liều mạng với ngươi! So với ngươi thì ta trẻ hơn mấy canh giờ!
Đao Tổ cười to bảo:
- Có mấy canh giờ còn không biết ngượng miệng, thôi được, vậy không kêu ngươi là lão tiện nhân nữa.
Kiếm Tổ vui mừng.
Đao Tổ tiếp tục bảo:
- Từ hôm nay trở đi sẽ kêu ngươi là tiểu tiện nhân.
Kiếm Tổ:
-...
Đinh Hạo:
-...
Đinh Hạo lắc đầu, mặc kệ hai lão quái vật cãi lộn.
Nghe ý hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926483/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.