Mười năm qua chuyện quá khứ như cây gai đâm vào lòng Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm, khiến gã kinh khủng, hoảng hốt. May mắn sự lựa chọn của Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm được đáp trả, gã ở địa vị cao, dưới một người trên vạn người, không ai dám nhắc lại chuyện năm đó, cây gai dần biến mất.
Nhưng bây giờ trước mặt nhiều người bị nhắc đến quá khứ đen tối, Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm vừa kinh vừa giận phát hiện năm tháng trôi qua, cây gai kia đâm càng sâu, càng đau hơn.
- Ngươi - Nói - Cái - Gì?
Tiếng gầm độc ác khủng bố phát ra từ cổ họng Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm như núi lửa phun trào.
Đinh Hạo không hề sợ hãi, gằn từng chữ nói:
- Ta nói ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, là tiểu nhân bán đứng huynh trưởng. Ha ha ha ha ha ha! Thế giới này này thật kỳ lạ, tại sao nhiều kẻ ngu không dám nhìn thẳng những gì mình làm? Nếu ngươi thản nhiên làm một tiểu nhân có lẽ ta còn xem trọng ngươi mấy phần, nhưng ngươi ngụy trang mình thành thánh nhân, ha ha ha ha ha ha! Thật là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng vàng rực rỡ bùng lên, nước lũ kình khí khuếch tán bốn phương tám hướng. Nhiều người không không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên tai bùm một tiếng, sau đó bị hất văng ra.
- Chết đi!
Mặt Tịnh Kiên Vương Đinh Xuất Lâm âm trầm, vặn vẹo như tử thần, gã giận run người, khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926474/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.