- Không, ta không có...
Mặt Nạp Lan Sơ trắng bệch, kinh hoàn giải thích rằng:
- Ta chỉ muốn đi tìm phụ thân...
Đức Bưu rống to:
- Hừ! Viện cớ. Lúc trước mẫu thân của ngươi không nghe bộ lạc khuyên can tư thông với người vực ngoại sinh ra các ngươi đã là tội lớn. Nếu không phải bộ lạc nghĩ tình tuổi ngươi còn nhỏ, mấy năm nay thu nhận chăm sóc thì ngươi đã chết sớm. Không ngờ ngươi chẳng những không biết cảm ơn còn giống như mẫu thân của ngươi, trời sinh phản nghịch, lại cùng người vực ngoại gian díu với nhau. Thật là không biết liêm sỉ!
Giọng Đức Bưu như sấm không cho giải thích.
Thiếu niên áo trắng ngốc nghếch bỗng nổi khùng:
- Không cho phép ngươi nói mẫu thân của ta như vậy!
Nạp Lan Du Hiệp bỗng nhặt một cục đá ném vào Đức Bưu.
- Không biết sống chết!
Đức Bưu búng hướng cục đá.
Cục đá nhỏ khựng lại sau đó nhanh chóng bắn ngược về, rạch phá hư không, thanh âm như cường cung ngạnh nổ bay hướng Nạp Lan Du Hiệp ngốc.
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng.
Bùm!
Cục đá cách Đinh Hạo ba thước như đụng phải tường khí vô hình nổ tung thành bột phấn tan biến trong không trung.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Với thân phận của các hạ cần gì xuống tay ăn hiếp con nít?
Đức Bưu lạnh lùng cười:
- Ngươi là người ngoài có tư cách gì xen vào chuyện của Thiên Hoang bộ lạc ta?
Đinh Hạo không nói chuyện với Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926165/chuong-1051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.