Thịt thà mùi thơm nức mũi như thế này thường chỉ có thủ lĩnh, các trưởng lão, chiến sĩ cường đại trong bộ lạc mới được ăn.
Không biết đã bao nhiêu năm Nạp Lan Sơ không nếm vị thịt.
Dù ngẫu nhiên có chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc đi ra ngoài săn bắn trúng mánh lớn, mỗi người được chia chút thịt thú thì Nạp Lan Sơ sẽ lấy phần của mình đổi thành củ từ, khoai tây, nhánh cỏ bình thường. Một miếng thịt thú có thể đổin hiều thực vật cấp thấp, tuy không thơm nhưng có thể no bụng.
Mấy năm nay Nạp Lan Sơ theo Dược bà bà học điều chế thảo dược, nàng có thiên phú về mặt này nên hơi có địa vị trong Thiên Hoang bộ lạc. Nạp Lan Sơ miễn cưỡng dùng đồ ăn một nhân sủng sống nàng và ca ca ngốc.
Thấy nhiều đồ ăn ngon đẹp mắt, Nạp Lan Sơ không dám tin vào mắt mình.
Đinh Hạo cười nói:
- Nếu không nhờ A Sơ cô nương thì có lẽ ta đã phơi thây nơi hoang dã, chút đồ này không đủ để biểu đạt lòng cảm tạ trong lòng Đinh Hạo.
- Ăn ngon ăn ngon, ngươi là người tốt, ta thích ngươi.
Thiếu niên áo trắng thoải mái ăn ngấu nghiến, cười khờ, cho Đinh Hạo nhận xét người tốt.
Nạp Lan Sơ không kiềm được món ngon hấp dẫn cầm miếng thịt nướng nhỏ bỏ vào miệng, mùi vị kỳ diệu làm nàng kích động run run.
Đây chính là vị thịt sao?
Nạp Lan Sơ mút mỡ dính trên ngón tay.
Đinh Hạo hiểu biết sơ tình trạng của Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926155/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.