Kim Thiền ăn xong cẩu nhật trong ngực, lầm bầm:
- Nếu có thêm miếng rượu trơn họng thì tốt quá. Ngươi không biết, mới vừa rồi thấy các ngươi ăn ngon uống đã làm ta thèm muốn chết. Ta đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ ngẫu nhiên ăn thịt uống rượu phá nội quy trong chùa, nhưng đây cũng là một loại tu hành, không đến nỗi lấy mạng của ta. Vấn đề bây giờ là không chỉ có sư thúc, ít nhất hơn một nửa hòa thượng trong Đại Lôi Âm Tự muốn giết ta.
- Tổ cha nó!
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
- Ngươi bứt đài sen của Phật tổ sao? Làm gì mà dến nỗi chúng bạn xa lánh như vậy? Chẳng phải ngươi là truyền nhân Phật Chủ đương thời sao? Tại sao thê thảm đến nỗi này.
Kim Thiền cười khổ nói:
- Còn nghiêm trọng hơn bứt đài sen của Phật tổ nhiều. Bây giờ ta là phản đồ số một mấy vạn năm nay của Đại Lôi Âm Tự, là ác đồ bị Đại Lôi Âm Tự, mấy ngàn tông môn phật gia Tây Mạc truy nã. Ngươi nói xem có thảm không?
Đinh Hạo nhảy cẫng lên:
- Lúc ngươi đến không bị ai trông thấy đi? Ngươi mau rời đi, Vấn Kiếm tông ta nho xíu không dám chứa chấp tội phạm tủy nã số một thiên địa như ngươi.
- Thật là không có nghĩa khí.
Kim Thiền khẽ thở dài:
- Nhân tình bạc bẽo.
Đinh Hạo bật cười nói:
- Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì? Xảy ra vụ gì?
Kim Thiền cười khổ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926122/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.