Mãi đến khi năm bóng người giây trước cường đại như thần linh rớt xuống đất, bụi bay lên, phát ra tiếng rên rỉ, vang tiếng nổ điếc tai thì mọi người chìm trong ngơ ngác chậm rãi hiểu được vừa rồi có chuyện gì.
Mọi thứ được khẳng định.
Thua!
Thật sự thua!
Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn người áo xanh giơ đao kiếm đứng trong không trung, mọi ánh mắt tràn ngập sợ hãi, không còn cảm xúc nào khác hơn có thể miêu tả cảm nhận của các võ giả Trung Thổ Thần Châu.
Thiên địa yên tĩnh.
Bóng đêm trở nên vô cùng lạnh lẽo, đau rát như cương châm.
- Không lẽ cái tên này là thần sao?
Một ý nghĩ cùng hiện ra trong đầu mọi người.
Lúc trước những kẻ lên Hoàng Hạc Lâu khiêu chiến Đinh Hạo dù là người nhà nạn nhân đã chết, một số người định thông qua trận chiến nổi tiếng giờ đây ngơ ngẩn không nói nên lời. Sâu trong lòng bọn họ thầm may mắn.
Bọn họ không dám tin mới rồi đã đánh nhau với tồn tại như vậy, và còn sống xuống Hoàng Hạc Lâu.
Bây giờ mới thấy nếu Đinh Hạo muốn giết bọn họ thì chỉ cần một suy nghĩ, không khác gì nghiền một con kiến.
Bọn họ có thể sống chỉ có một giải thích, Đinh Hạo căn bản không muốn giết người.
Đám võ giả trong lòng tràn ngập thù hận, mặc đồ tang lòng tuyệt vọng.
Thực lực của kẻ thù cao đến vậy, vượt qua cực hạn tưởng tượng của bọn họ, lại trẻ tung, phong hoa tuyệt đại. Suốt đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2925662/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.