Chương trước
Chương sau
Mặc dù trước khi tiến vào huyết lao trong lòng đất, hắn đã từng tưởng tượng rất nhiều thảm trạng. Nhưng thảm cảnh mà Vương Tuyệt Phong gặp phải, vẫn khiến cho Đinh Hạo cảm thấy máu toàn thân nhanh chóng bị phẫn nộ thiêu đốt.

- Xin lỗi, ta... tới muộn!

Đinh Hạo không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

- Ha ha ha, lão tử còn chưa có chết, ngươi khóc cái rắm! Khóc tang sao?

Vương Tuyệt Phong dường như không cảm giác đau đớn, động thân trực tiếp ngồi dậy. Máu từ những vết thương trên người phun ra.

Hắn cười ha ha nói:

- Ta đã biết, tiểu tử ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ đến... Được rồi, từ trước cho tới bây giờ tiểu tử ngươi không làm chuyện gì mà không có nắm chắc. Lúc này thế nào? Ở chiến trường Bách Thánh lại có thu hoạch sao? Hy vọng tông môn phục hưng có lẽ đều đặt ở trên người ngươi. Nếu như bây giờ ngươi còn đánh không lại đam người Liệt Thiên Kiếm Tông ở trên núi, vậy thì nhanh đóng lão tử trở lại tường, ngươi cụp đuôi trốn đi. Trốn được bao xa thì trốn bấy nhiêu, mai danh ẩn tích. Chờ tới khi nào nắm chắc phục hưng tông môn, hãy trở ra.

Đinh Hạo thấy hắn tỏ ra không quan tâm tới thương thế bản thân như vậy liền tỏ thái độ không vui, nói:

- Mai danh ẩn tích sao? Theo cách nói của ngươi, ta có phải nên hủy dung thay đổi khuôn mặt trước hay không?

Vương Tuyệt Phong cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử ngươi này làm dáng câu dẫn thiếu nữ xinh đẹp đức hạnh. Cho ngươi hủy dung, ngươi sẽ làm sao?

Đinh Hạo khẽ cắn môi, yên tâm gật đầu:

- Xem ra ngươi vẫn sống rất tốt. Chí ít công lực tạo thù hận hoàn toàn không giảm xuống.

Bị Vương Tuyệt Phong trêu chọc như thế, tâm tình Đinh Hạo cuối cùng đã khá hơn một chút.

- Nói như vậy, hiện tại tiểu tử ngươi thật sự nắm chắc đánh bại những người Liệt Thiên Kiếm Tông đó sao?

Vương Tuyệt Phong cảm nhận được từ trên người Đinh Hạo sự ung dung và tự tin. Điều này nói rõ hắn tuyệt đối nắm chắc sẽ phục hưng tông môn.

Đinh Hạo lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy viên thuốc, đút tới trong miệng Vương Tuyệt Phong, sau đó đưa huyền khí vào trong thân thể hắn, trị liệu thương thế, gật đầu nói:

- Không chỉ đánh bại đám người Liệt Thiên Kiếm Tông đã lên Vấn Kiếm Sơn, cho dù là Liệt Thiên Kiếm Tông ở Kiếm Châu, cũng phải vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Vương Tuyệt Phong ngẩn ngơ:

- Không nghĩ tới nửa năm không gặp, công lực khoác lác tiểu tử ngươi lại tăng lên.

Chỉ có điều hắn âm thầm thở dài một hơi, gật đầu, không nói gì nữa.

Bởi vì Vương Tuyệt Phong hiểu rất rõ, nếu Đinh Hạo nói không thành vấn đề, đó chính là thật sự không thành vấn đề. Hắn tin tưởng tiểu tử trước mắt này.

Cảm nhận đau đớn dằn vặt mình hơn một tháng giống như thuỷ triều xuống chậm rãi giảm đi, Vương Tuyệt Phong thoải mái rên rỉ một tiếng. Hắn chợt nhớ ra cái gì, mắt liếc nhìn Đinh Hạo, không nhịn được nhắc nhở:

- Tiểu tử ngươi cũng quá trâu bò đi. Hiện tại trên núi, ngoại trừ bốn đại kiếm tu Vũ Vương đỉnh phong ra, còn có một vị kiếm tu cảnh giới nửa bước Vũ Hoàng trấn thủ, không thể sơ suất.

- Chỉ là gà đất, chó ngói mà thôi.

Đinh Hạo lại lấy ra một viên thuốc, nghiền nát bôi loạn ở trên miệng vết thương của Vương Tuyệt Phong, nói:

- Chờ tông môn khôi phục, ta lại tiếp tục trị liệu cho các ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi còn sống, tay gãy chân gãy và con mắt đã mất của ngươi, ta cũng có thể làm cho chúng mọc ra cho ngươi.

- Thật hay giả vậy?

Tinh thần Vương Tuyệt Phong chấn động.

Không người nào nguyện ý trở thành một phế nhân. Tin tức này đối với hắn mà nói, tuyệt đối giống như tiếng trời.

Chỉ có điều ngoài mặt hắn vẫn giả vờ không sao, thản nhiên nói:

- Thật ra cho dù mọc không tốt, lão tử chỉ cần một tay một con mắt một chân, cũng có thể hoành hành Tuyết Châu. Nhi nữ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.

- Ngươi ít giả vờ đi.

Đinh Hạo đỡ hắn đứng lên, cả giận nói:

- Toàn bộ huyết lao trong lòng đất này, ta đã tra xét hết một lượt. Tình hình của đám người Quan Phi Độ đều tốt hơn ngươi rất nhiều, cũng không phải nhận hình phạt gì nặng. Duy chỉ có thương thế của ngươi là tệ nhất. Ngươi thiếu chút nữa bị người ta đánh thành một con chó chết. Ta nghĩ đại khái, hẳn là do cái miệng thối của ngươi gây ra. Bất kỳ lúc nào ngươi cũng không quên gây thù hận, mắng người ta nóng nảy, lúc này mới bị dồn vào chỗ chết!

Trước khi tìm được Vương Tuyệt Phong, Đinh Hạo thực sự đã đi hết toàn bộ huyết lao trong lòng đất một lượt.

Điều khiến hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc chính là, mấy trăm tinh nhuệ Vấn Kiếm Tông bị giam ở chỗ này, trên thực tế ngoại trừ tu vi huyền khí bị phong ấn ra, cũng không bị thương gì, cũng không chịu tra tấn quá lớn. Điều này có chút quỷ dị.

Đinh Hạo đã chém giết mấy tên cao thủ canh gác huyết lao, để Hoan Hoan và Ny Tử giải cứu mọi người, bản thân mình dưới sự chỉ dẫn của Quan Phi Độ, đi tới chỗ sâu nhất trong huyết lao cứu Vương Tuyệt Phong.

Chỉ có Vương Tuyệt Phong bị người tra tấn tới mức tàn tật. Giải thích duy nhất, chính là miệng thằng nhãi này không buông tha người, đưa tai vạ tới cho mình.

- Mẹ nó, quản thiên quản địa, không quản được miệng lão tử mắng chửi người cho hết giận.

Vương Tuyệt Phong phẫn nộ nói:

- Cho dù bị thiên đao vạn quả, lão tử cũng phải chửi. Hắc hắc, chửi mới vui vẻ!

Đinh Hạo không nói gì.

Chỉ có điều đây cũng chính là tính cách của Vương Tuyệt Phong.

Cho dù là đao kiếm đâm thân, chỉ cần khó chịu, tuyệt đối phải chửi.

Trong lúc nói chuyện, đám người Quan Phi Độ từ trong hành lang đi tới.

Bị nhốt trong thời gian dài như vậy, tinh thần mọi người đều có chút mệt mỏi rã rời. Chỉ có điều trong ánh mắt bọn họ lại lóe ra thần sắc hưng phấn.

Đinh Hạo đến, cho bọn họ lòng tin vô hạn. So với hi vọng phục hưng tông môn, thân thể bị một chút dằn vặt đã tính là cái gì?

- Đinh Hạo!

- Đinh sư đệ!

- Đinh sư thúc!

Các xưng hô khác nhau đồng thời vang lên trên không gian lao tù. Trong giọng nói của bọn họ ẩn chứa sự kinh ngạc vui mừng.

Đinh Hạo bị đám người vây quanh.

Những người này đều tinh nhuệ của Vấn Kiếm Tông, lúc này đã được Đinh Hạo giải trừ phong ấn huyền khí trong thân thể, khôi phục thực lực ngày xưa. Có mấy người thân phận địa vị thật sự không thấp, lúc này tất cả đều lấy Đinh Hạo làm trung tâm.

Bởi vì trước khi Vấn Kiếm Tông bị diệt, Đinh Hạo chính là người đứng đầu Ẩn Kiếm Phong, lại là đồ đệ của Khí Thanh Sam, ngang hàng cùng chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý, lại có quyền tuần tra tông môn tiền trảm hậu tấu. Trên thực tế hắn đã là một trong những nhân vật có địa vị ngang hàng với sáu tọa thủ của sáu ngọn núi.

Hôm nay thủ tọa sáu ngọn núi Vấn Kiếm Tông, ngoại trừ Đường Phật Lệ đã phản bội ra, tất cả đều chết trận. Một vài trưởng lão bối phận cao của tông môn, cũng đều đã chết Những người còn lại trong. toàn bộ Vấn Kiếm Tông, lấy thân phận địa vị của Đinh Hạo là cao nhất.

Đám người Quan Phi Độ, Lãnh Nhất Toàn, Vương Tiêu Sái, Mộ Dung Thắng Nam, Trác Tử Yên đều nhìn chăm chú vào Đinh Hạo.

- Được, kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chỉ cần tiểu tử ngươi nói ra, mọi người chúng ta đều phối hợp với ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.