Trong thời gian dài ở chung như vậy, hai người quả thực giống như người thân của mình.
Đối với Đinh Hạo mà nói, bọn họ giống như là gia gia và nãi nãi của mình vậy.
- Cám ơn các ngài, Kiếm gia gia, Đao nãi nãi!
Đinh Hạo thốt ra một lời cảm ơn từ trong tim trong phổi, thay đổi cả cách xưng hô.
- Ta dựa vào. Tiện gia gia sao?
Kiếm Tổ nổi giận:
- Tiểu tử, đừng ướt át như thế. Ngươi vẫn gọi ta là lão tiền bối đi!
Phản ứng của Đao Tổ cũng có chút kịch liệt:
- Tiểu tử thối, bản tiên tử ta còn rất trẻ. Nhớ kỹ, sau này phải gọi ta là Đao tỷ, không được gọi là nãi nãi, hiểu chưa?
Đinh Hạo:...
Được rồi, coi như ta không nói gì.
Một hồi trêu chọc vang lên, tâm tình Đinh Hạo đã khá nhiều.
Hai lão quái vật trở về, khiến Đinh Hạo cảm thấy trước mắt trở nên sáng sủa hơn, tạm thời cũng quên được nỗi lo lắng đối với Lý Lan.
Đinh Hạo đang muốn thỉnh giáo Đao Tổ và Kiếm Tổ về lai lịch của di chỉ thần bí này. Bởi vì lúc trước Kiếm Tổ nói một câu, mơ hồ hình như rất quen thuộc đối với thành thị đổ nát này. Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên Tống Khuyết ở bên cạnh kinh ngạc hô lên một tiếng, chỉ vào vườn thuốc của các thần trước mắt, dường như không thể tưởng tượng nổi:
- A? Chuyện gì xảy ra vậy? Bên trong có người sao?
Đinh Hạo theo ngón tay của hắn nhìn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2925254/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.