Chương trước
Chương sau
Đoạn Tây du Cổ Lộ thứ sáu là một thế giới kỳ lạ, tất cả đều do nham thạch tạo thành.

Một nham thạch với các màu sắc phẩm chất khác nhau, hợp thành bình nguyên, dãy núi, thung lũng, đồi núi, khe nứt,với các loại địa hình khác nhau. Trên bầu trời chỉ có một mặt trời đỏ, phóng ra hơi nóng vô tận, thiêu đốt mặt đất. Trong không khí hoàn toàn không có gió, không có nước, không có thực vật nào.

Trên thực tế trong hoàn cảnh như vậy, căn bản có rất ít sinh linh có thể sinh tồn. Thoạt nhìn dường như cũng không có động vật.

Kỷ Anh Nam cõng muội muội của mình trên lưng, thận trọng đi phía sau Đinh Hạo.

Đinh Hạo vận chuyển ngục băng huyền khí, mấy trăm hoa tuyết trong suốt lấp lánh giống như tinh linh bay lượn quanh thân, mang đến cảm giác mát mẻ, cũng bao phủ huynh muội Kỷ Anh Nam ở bên trong.

Trên thực tế, điều này chủ yếu là để bảo vệ Kỷ Anh Khởi. Sinh mạng của tiểu nha đầu yếu đuối này không còn lại bao nhiêu. Nàng chưa từng tu luyện qua võ đạo, ở trong hoàn cảnh như vậy, rất khó sinh tồn.

Nói thật ra, Đinh Hạo có phần bội phục tiểu cô nương yếu đuối này.

Cửu âm tuyệt mạch là một loại chứng bệnh đặc biệt khủng khiếp. Nó không chỉ nuốt cắn sức sống của con người. Hơn nữa lúc phát tác, ngũ tạng lục phủ đều sẽ đau đớn tới cực độ, dường như đao cắt. Theo bệnh chứng nặng thêm, một ngày đêm sẽ phát tác mấy chục lần. Mỗi lần đều giống như một lần lăng trì cần nghị lực khủng khiếp mới có thể chịu nổi.

Kỷ Anh Khởi chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, không thông võ đạo. Mấy năm nay, không biết nàng từng trải qua đau khổ thế nào. Cả ngày lẫn đêm bị dằn vặt, so với chết còn khổ hơn, nhưng vẫn kiên cường kiên trì tới bây giờ.

Phần nghị lực này, cho dù là rất nhiều võ giả thành niên cũng không cách nào có được.

Rốt cuộc là niềm tin thế nào, mới khiến một tiểu cô nương yếu đuối như vậy kiên trì trong thời gian lâu như vậy?

Đinh Hạo suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn nàng luôn yên lặng ở trên lưng Kỷ Anh Nam, lại nghĩ đến hai huynh muội bị đám gia hỏa Đường Bạch Sương bao vây tấn công, sớm tối ở trong nguy hiểm, người thanh niên với đôi mày dài như kiếm kia vẫn nói như đinh chém sắt Sống, cùng nhau sống. Chết, cùng chết, Đinh Hạo không khỏi cảm thán. Từ mức độ nào đó mà nói, Kỷ Anh Khởi là người may mắn.

Bởi vì nàng có một ca ca ở dưới bất luận tuyệt cảnh nào, cũng không bỏ không rời, tương trợ cứu giúp lúc hoạn nạn!

Ở trong trận chiến ấy, trên người Kỷ Anh Nam mang theo vô số vết thương. Cũng may có một vài đan dược chữa thương do Đinh Hạo tặng, vết thương trên người hắn trên cơ bản đã khép miệng.

Kiếm khách trầm mặc ít nói này, là một võ giả chân chính!

Ở trong lòng Đinh Hạo lặng lẽ đưa ra phán đoán.

Sau khi tiến vào đoạn tây du Cổ Lộ thứ sáu, trong loại không gian này áp lực càng lúc càng lớn. Đây là một loại ngăn cản do pháp tắc thiên địa tạo thành. Sức người cũng không thể chống lại được. Võ giả dưới Vũ Hoàng, trên cơ bản khó có thể bay lượn trên không trung, chỉ có thể đi bộ trên mặt đất. Cho nên tốc độ ba người Đinh Hạo cũng không nhanh. Đến buổi trưa, bọn họ cũng chỉ đi được khoảng chừng hơn năm mươi km!

Thế giới nham thạch này cực kỳ nóng. Mặt trời thiêu đốt nham thạch, dưới chân cảm giác nóng lên.

Chỉ có điều Đinh Hạo rất nhanh đã phát hiện ra, đoạn Cổ Lộ này vô hình trung hẳn là thuộc về hệ thổ mà không phải là hệ hỏa.

Bởi vì trong nham thạch xung quanh, tản ra tinh phách nguyên tố thổ nồng đậm, cực kỳ tinh thuần. Đó là do lực pháp tắc hệ thổ phóng ra tới cực điểm.

Đinh Hạo vận chuyển thần thông Kỷ Thân Thiên Địa, hấp thu tinh phách nguyên tố hệ thổ trong thiên địa, luyện thân mình, làm thân thể cường đại và thông đạo huyền khí.

Dọc trên đường đi, mèo mập Tà Nguyệt đang phát ra sự phẫn nộ của mình.

Nó đứng ở trên vai Đinh Hạo, nhảy lên, chân nắm lấy tóc Đinh Hạo nổi giận:

- Tiểu Đinh Tử ngươi thật sự không phúc hậu. Thời gian trước ở đoạn tây du Cổ Lộ thứ tư, vì sao ngươi không tạo ra hoa tuyết khí lạnh, hại cho Miêu gia ta thiếu chút nữa biến thành mèo nướng, bây giờ vì tiểu nha đầu kia, không tiếc tổn hao huyền khí chế tạo hoa tuyết... Ngươi đây là trắng trợn trọng sắc khinh bạn!

- A?

Đinh Hạo vừa đi vừa không để ý nói:

- Quan hệ của chúng ta tính là bằng hữu sao?

- Ông trời cho sét xuống đánh chết ngươi đi!

Tà Nguyệt cũng hét lớn:

- Meo meo cực cực khổ khổ với ngươi trong thời gian lâu như vậy, ngươi lại có thể không cho ta là bằng hữu sao?

- A?

Đinh Hạo vẫn thản nhiên nói:

- Không phải ngươi vẫn luôn nói với bên ngoài, ta là nhân sủng của ngươi sao?

Tà Nguyệt:

Ách, cái này...

- A a a!

Cá heo Manh Manh lại một lần nữa giơ ngón tay giữa lên hướng về phía Miêu gia.

Phía sau, trên mặt Kỷ Anh Khởi lộ ra ý cười áp vào trên lưng ca ca. Sau khi dùng Thảo Mộc Sinh Cơ Đan, đau đớn đáng sợ cứ cách một khoảng thời gian sẽ phát tác, gần như khiến mình chết đi sống lại, cuối cùng đã biến mất. Cảm giác thư thái mà trước nay chưa có này khiến tiểu nha đầu quả thực cảm thấy mình giống như đang ở trên thiên đường.

Nàng cười hì hì nhìn Đinh Hạo cùng hai sủng vật của mình vừa đi vừa cãi nhau.

Nam nhân thích nuôi sủng vật, nội tâm đều rất hiền lành.

Đây là điều nàng đọc được từ trong sách.

Bởi vì không có cách nào tu luyện võ đạo, cho nên trong thời gian đau đớn chưa phát tác, Kỷ Anh Khởi sẽ đọc rất nhiều sách. Nàng thông qua quyển sách, có thể hiểu rõ được thế giới mà mình không có cách nào tiếp xúc được, cũng có thể khiến mình tạm thời quên mất cảm giác ốm đau. Cả gia tộc vì vậy mà thu thập rất nhiều sách thiên hình vạn trạng. Thậm chí có rất nhiều bí tịch võ đạo tối nghĩa khó hiểu, nàng cũng sẽ say sưa ôm sách xem nửa ngày. Gần như sách gì đến cũng không cự tuyệt...

Chỉ cần là sách, nàng đều xem.

Lần này tới được chiến trường Bách Thánh, chính là lần đầu tiên nàng rời khỏi cổ bảo Kỷ gia, tiếp xúc được với thế giới bên ngoài, thấy cái gọi là, hình như giống với trong sách, nhưng lại dường như không giống.

Mãi cho đến gặp phải thiếu niên áo xanh trước mắt này, Kỷ Anh Khởi đột nhiên cảm thấy, trong cuộc sống của mình có thêm một phần sắc thái.

Thiếu niên này giống như rất nhiều anh hùng truyền kỳ trong tiểu thuyết, nắm giữ lực lượng vô địch, cũng có mị lực nhân cách.

Chỉ có điều khi Đinh Hạo cùng sủng vật của mình cãi nhau, Kỷ Anh Khởi lại đột nhiên cảm thấy, thiếu niên này không còn là đại anh hùng cao cao tại thượng, không nhuốm khói bụi nhân gian nữa, mà rõ ràng là một người chân thật ở gần ngay trước mắt.

Nàng thật sự thấy tò mò, Đinh Hạo rốt cuộc là một loại người thế nào.

Đường Bạch Sương ác ma hung thần ác sát kiêu ngạo hống hách như vậy, ở trước mặt hắn lại nhu thuận giống như cừu. Người cực kỳ tự phụ, mắt cao hơn đầu như ca ca Kỷ Anh Nam, đối với hắn cũng vô cùng bội phục nói gì nghe nấy...

Nàng đột nhiên muốn biết, người thiếu niên này thoạt nhìn không hơn kém tuổi mình là mấy, trên người rốt cuộc đã từng phát sinh chuyện gì.

Lòng hiếu kỳ này một ngày nảy sinh, giống như hồng thủy tràn lan, càng lúc càng không thể cứu vãn được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.