Chương trước
Chương sau
Lại có một đệ tử Ninh Châu tức giận quát:

- Phản phản, tên dã man đê tiện nhà ngươi vô lễ như vậy...

Đinh Hạo không thèm nhìn Đinh Hạo, lại dùng chiêu cũ thi triển Phong Lôi Thần Chưởng. Bàn tay to màu vàng khổng lồ chợt lóe túm đệ tử Ninh Châu cảnh giới Võ Vương cảnh tới gần, phong ấn lực lượng đè dưới mông. Bây giờ dưới mông Đinh Hạo có một đống người, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chết ngay cho rồi. Ở Ninh Châu bọn họ là thiên tài cao cao tại thượng thế mà bị kẻ thô lỗ trong mắt bọn họ sỉ nhục.

Có người vùng vẫy điên cuồng, mặt đỏ rực rống to:

- Bắc man, tại sao nhục nhã chúng ta như vậy? Nam nhi có thể giết không thể làm nhục! Có ngon thì ngươi giết chúng ta đi!

Đinh Hạo nói:

- Bây giờ biết nam nhi có thể giết không thể làm nhục? Lúc trước khi các ngươi nói lời nhục nhã đệ tử Tuyết Châu ta tại sao không nghĩ đến bây giờ? Ta chỉ lấy chút tiền lợi.

Đinh Hạo đạp lên mặt đệ tử Ninh Châu đó.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Quá kiêu ngạo, rất bá đạo, thật là... Hả hê.

Phía xa.

Đám người thiếu niên tóc ngắn màu đỏ cũng trước cực kỳ huênh hoang liếc nhau, đổ mồ hôi lạnh.

Giờ thì đám người thiếu niên tóc ngắn màu đỏ không dám thở mạnh, âm thầm lùi ra xa vài trăm thước. Đặc biệt là thiếu niên tóc ngắn màu đỏ, gã cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng sắp bay đầu. Thiếu niên tóc ngắn màu đỏ không ngờ trong đám người nhà quê ra yêu nghiệt đánh bay cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh như đuổi ruồi.

May mắn vừa rồi không thật sự xung đột, nếu không thì người nằm dưới mông Đinh Hạo bây giờ chắc có gã.

Lúc này ba thiếu niên áo đen đứng trên Thiểm Điện Cự Tích cấp vương mở mắt ra.

- Thú vị.

- Không ngờ chưa vào Cự Linh thành đã gặp tên người rừng thú vị.

- Phù, xem ra danh tiếng Minh Châu Tam Hoàng của chúng ta chưa đủ lớn, người rừng vùng heo hút đê tiên dám không biết sống chết khiêu khích uy nghiêm của chúng ta.

Ánh mắt ba thiếu niên áo đen Ninh Châu nhìn Đinh Hạo như thấy một con thỏ hơi mạnh chút, đầy hứng thú, đối thoại cười cợt nói lên bọn họ không để Đinh Hạo vào mắt. Dù lúc trước Đinh Hạo biểu hiện ra thực lực cực kỳ cường đại vẫn không đủ khiến ba thiếu niên áo đen Ninh Châu thấy sợ hãi.

- Bắc man, tên ngươi là gì?

Lão tam trong Ninh Châu Tam Hoàng duỗi eo, biểu tình trêu cợt hỏi:

- Không tệ, ngươi có thể mượn lực lượng từ cổ minh văn trận pháp hình thành từ thượng cổ đến nay, thú vị. Bản hoàng đang thiếu một mã phu, nếu ngươi đến đây dắt ngựa thì sẽ tha cho ngươi khỏi chết.

Nghe lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nói, mọi người ngộ ra.

Đặc biệt là đệ tử Tuyết Châu hiểu nguyên nhân vì sao thực lực của Đinh Hạo tăng vọt.

Các đệ tử Tuyết Châu đều biết Đinh Hạo là minh văn sư nhưng bọn họ không ngờ tọa nghệ của hắn đã đến trình độ đó. Mượn lực lượng cổ minh văn trận pháp dưới đất hình thành từ thượng cổ? Trong đám đông có vài minh văn sư nhưng không ai phát hiện tình huống dưới đất, thì ra xung quanh có minh văn trận pháp khổng lồ, nếu nó hình thành từ thượng cổ thì tích lũy, hấp thu lực lượng bao nhiêu năm nay chắc đã mênh mông như biển, hèn gì...

Đinh Hạo cười nhạt châm chích lại:

- Dưới mông ta còn thiếu một cái ghế mặt người, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa mặt ra cho ta ngồi thì sẽ cho ngươi khỏi chết.

Mặt lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng sa sầm:

- Ngươi đang muốn chết, ta giết...

- Giết cái đầu ngươi! Không ra oai thì chết sao? Nghe kỹ đây, đừng buộc lão tử ra tay, lăn qua đây!

Biểu tình Đinh Hạo mất kiên nhẫn bỗng đứng dậy đẩy chưởng.

Phong Lôi Thần Chưởng lại hiện ra.

Lần này bàn tay to màu vàng khổng lồ cường đại hơn đợt trước gấp vô số lần, mỗi một vân tay, chỉ tay, đốt ngón tay cực kỳ rõ ràng như tay thật. Ánh sáng vàng chói lòa đâm mắt mọi người phảin heo lại. Bàn tay to màu vàng khổng lồ rộng hai mươi thước ầm ầm mang theo phong lôi kích động bao phủ Ninh Châu Tam Hoàng.

- Ha ha ha ha ha ha! Man đúng là man, tự kiêu vô tri, kiến thức nông cạn. Dù ngươi có cổ minh văn trận pháp tích lũy lực lượng sánh bằng Thần Hoàng nhưng với thân thể gầy yếu cảnh giới Đại Tông Sư cảnh của ngươi có thể mượn được mấy phần lực lượng?

Khóe môi lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng cong lên nụ cười tàn nhẫn.

- Được rồi, đây là ngươi tìm chết.

Lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng dứt lời vỗ một chưởng.

Nó chỉ là chưởng ấn hư không kích cỡ bằng người thật, rực rỡ trong suốt như ngọc.

Nhưng so với Phong Lôi Thần Chưởng của Đinh Hạo thì mọi người thấy bàn tay ngọc đó đáng sợ như bị tử thần nhìn chăm chú, lòng khủng hoảng. Nếu chưởng ấn hư không rực rỡ kia giáng xuống thì thế giới sẽ bị hủy diệt.

Đinh Hạo lạnh lùng cười:

- Không ra oai thì chết sao?

Hai chân Đinh Hạo giẫm mặt đất, dị tượng kỳ lạ xuất hiện.

Từng hoa văn vàng chẳng biết từ bao giờ lan tràn từ hai chân Đinh Hạo, chớp mắt mặt đất mấy ngàn thước chớp lóe hoa văn vàng tựa như ảo mộng bò lên người hắn. Chúng phủ lên mỗi tấc da Đinh Hạo như chiến giáp vàng, lực lượng hùng hồn như thần giáng trần phát ra. Trong phút chốc Phong Lôi Thần Chưởng trướng to như ngọn núi đè xuống.

Răng rắc!

chưởng ấn hư không rực rỡ va chạm vào bàn tay to màu vàng khổng lồ nổ một lỗ to, chưởng ấn hư không rực rỡ mờ dần.

Hố to trên bàn tay to màu vàng khổng lồ nhanh chóng trở về như cũ, từng chút một áp xuống Ninh Châu Tam Hoàng.

Tình cảnh này cực kỳ khủng bố, như có thần linh vô hình đè bàn tay xuống, ý chí ẩn chứa hủy diệt hết thảy. Các đệ tử Ninh Châu xung quanh bị lan đến mặt trắng bệch như gặp tận thế. Vài người thực lực hơi kém hộc máu, lảo đảo sắp té. Thiểm Điện Cự Tích dưới người đệ tử Ninh Châu gào thét bản năng chạy trốn lung tung.

- Man, ngươi dám!

Lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng hoàn toàn biến sắc mặt, lắc người, một ảo ảnh thần linh khổng lồ xuất hiện sau lưng gã chặn lại bàn tay to màu vàng khổng lồ. Nhưng lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng chỉ chống được giây lát thì ảo ảnh đã bị phá hỏng. Phong Lôi Thần Chưởng chiến kỹ thiên giai sơ giai nhưng Đinh Hạo dùng lực lượng mạnh mẽ khó lường liên tục thúc giục, không thể chống lại.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bàn tay to màu vàng khổng lồ vỗ xuống đất, mọi người cảm giác mặt đất cứng rung bần bật.

Ninh Châu Tam Hoàng bị vỗ bẹp xuống đất.

- Ta muốn giết ngươi!

Bụi bốc lên như mây nấm, Ninh Châu Tam Hoàng cực kỳ chật vật bay ra, mặt đầy tro bụi, quần áo rách rưới. Ba Thiểm Điện Cự Tích cấp vương bị vỗ bẹp dí, máu và xương tung tóe nhuộm đỏ mặt đất.

Ninh Châu Tam Hoàng chậm rãi bước ra từ bụi mù như dã thú bị chọc giận phát ra tiếng gầm giận dữ:

- Làm thịt hắn!

- Ngươi chọc giận ta.

- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, rất tốt. Lên trời xuống đất không ai cứu được ngươi, ta muốn giết hết tông môn của ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.