Chương trước
Chương sau
Lý Lan chỉ có thể liều mình bồi quân tử.

Trên đường đi có vài võ giả lưu lạc phong trần mệt mỏi bày hàng những vật mình mạo hiểm có được. Có các loại yêu tinh, da lông, xương cốt của yêu ma. Có linh thảo thần dược ngẫu nhiên có được, thậm chí bày đống mảnh vỡ đao xoa kiếm kích loang lổ rỉ sét, tuyên bố là bảo bối mạo hiểm chết sống lấy từ thượng cổ di tích, chỉ bán cho những người hữu duyên biết hàng.

Đinh Hạo buồn cười, thần thức quen qua là biết ngay mấy thứ kia chỉ toàn rác ngụy tạo, thế giới này không thiếu lừa gạt.

- Đến xem đi, thần binh chú đỉnh hào, một cái chỉ một ngàn kim, bán phá giá quá rẻ đây!

- Đi ngang đừng bỏ qua, Tầm Long Thảo ba trăm năm đây, một gốc có thể tăng mười năm công lực, ai trả giá cao thì bán!

- Áo giáp long thú có thể lắp ráp, đỡ một kích hết sức của yêu ma đẳng cấp yêu tướng, mua nó là ngươi mua một cái mạng, chỉ một vạn kim.

- Cao Phong Hào, hàng thật của luyện khí phường đóng cửa đây, tất cả chỉ ba trăm kim, một lũ chỉ ba trăm kim, toàn bộ chỉ ba trăm kim. Vào xem đi, sẽ không khiến ngươi thất vọng, đi qua rồi không có cái thứ hai!

Đủ các tiếng rao hàng nối tiếp nhau, ồn náo nhiệt, cò kè mặc cả.

Đinh Hạo nổi hứng ngừng lại một lúc trước mỗi quầy hàng, ý định đào báu vật nghiên cứu những vật cổ xưa, không chừng hắn sẽ may mắn đào ra vài món hiếm thấy trong đống đồ. Suy nghĩ của Đinh Hạo giống như mấy chuyên gia chơi đồ cổ, có lẽ chỉ được thứ không có giá cao nhưng lòng rất thỏa mãn.

Đương nhiên đây là chuyện toàn nhờ vào ánh mắt, Đinh Hạo là luyện khí sư và luyện đan sư, ánh mắt cực kỳ quan trọng, cần từng bước một rèn luyện.

Lý Lan luôn biểu hiện rất kiên nhẫn, ngẫu nhiên thấy thứ mình hứng thú cũng ngồi xuống hỏi giá và lai lịch. Da số thời gian là Đinh Hạo dào dạt hứng thú chọn lựa, Lý Lan đứng một bên chờ.

Đinh Hạo tùy tay nhặt một cục đá đen sáng bóng lên, hỏi:

- Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?

Chủ hàng nhiệt tình đáp:

- Một trăm kim!

- Một kim.

- Tiểu ca đang nói giỡn sao? Nhìn kỹ đi, đây là trấn hồn thạch từ Hồn châu Bắc vực, mang theo bên người có thể giảm nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện...

- Một kim.

- Tiểu ca ép giá quá đáng, hay là chúng ta nhường một bước, năm mươi kim?

- Một kim.

- Ngươi... Được rồi, gặp kẻ ép giá như ngươi coi như ta xui, mười kim, lấy đi.

- Một kim.

Cuối cùng chủ tiệm bất đắc dĩ nói:

- Cha nó, ta phục ngươi. Rồi rồi rồi, một kim, lấy đi.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Ta không muốn.

- Không muốn? Không muốn sao ngươi nói nhiều vậy?

- Một kim.

- Ta chỉ muốn luyện ép giá.

- Cha nó, đang trêu ta phải không? Có gan ngươi đừng chạy. Đứng lại! Có tin là ta chém chết ngươi không?

Trong tiếng cười của mọi người, Đinh Hạo kéo Lý Lan chạy trối chết. Chủ tiệm vô lương rất tức giận chửi oang oang, gã vĩnh viễn không biết kẻ đáng ghét bị gã mắng là đệ nhất thiên tài Đinh Hạo của Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo tiêu xài thời gian xa xỉ, chớp mắt đã đến giữa trưa.

Hai người tùy tiện chọn một tửu quán, đang là giờ ăn cơm trưa. Có một lão nhân mù tóc hoa râm, lưng khòm dắt một cậu bé bốn, năm tuổi kéo đàn nhị hồ hát rong. Lão nhân mù kéo đàn khá hay, cảm giác quanh quẩn ba ngày. Cậu bé thánh thót hát khúc nhạc Đinh Hạo không biết, khá thú vị.

Hát xong có vài khách hàng ném mấy đồng tiền vào.

Cậu bé cúi đầu cảm ơn, cất tiền.

Mọi người thế mới phát hiện không hiểu sao cậu bé mặt mày thanh tú chỉ có một chân. Lúc trước cậu bé ngồi, trường bào che khuất, giờ cậu bé đứng dậy nhảy đi đường, dưới vạt áo chỉ có một chân. Cậu bé không chống gậy, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn.

Đinh Hạo động lòng trắc ẩn ném một nén vàng.

Đinh Hạo rộng rãi khiến cậu bé một chân ngẩn ra, quay đầu nhìn gia gia của mình.

Lão nhân mù sờ soạng đứng dậy, tay huơ mặt bàn. Cậu bé một chân dẫn lão nhân mù lạy hướng Đinh Hạo.

Lão nhân mù nói:

- Đa tạ vị đại gia này thưởng cho, nhưng một nén vàng quá quý trọng, tiểu lão nhân không dám nhận.

Đinh Hạo không nói.

Bên cạnh có người lớn tiếng nói:

- Lão nhân mù nhà ngươi không biết hàng, nếu vị công tử này đã thưởng thì cứ cầm đi. Một nén vàng bảo đảm hai ông cháu ngươi sống thoải mái một, hai năm.

Lão nhân mù mặt không biểu tình lắc đầu, nói:

- Không làm mà hưởng là xấu hổ, khúc nhạc của tiểu lão nhân và tôn tử chỉ là tài mọn, không đáng giá nhiều tiền như vậy.

Lão nhân mù nói xong lật cổ tay, nhẹ đẩy ra. Vèo một tiếng nén vàng chính xác đẩy về bàn Đinh Hạo.

Mọi người giật mình, nhận ra lão nhân mù là võ giả.

Tiếc rằng hai mắt lão nhân đã mù, cháu trái tàn tật, dù có chút võ kỹ nhưng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, sống rất khó khăn.

Đinh Hạo có chút hảo cảm với lão nhân mù, đứng dậy cười nói:

- Hay là lão cho ta mượn nhị hồ một chút, khối kim này coi như là tiền thuê?

Nén vàng bỗng mềm thành chất lỏng nhanh nhẹn như rắn nhảy lên khỏi mặt bàn rơi vào tay cậu bé một chân, lại đông thành nén vàng.

Mọi người trong tửu quán hút ngụm khí lạnh.

Nhất niệm nấu chảy kim!

Bọn họ thấy trên người Đinh Hạo không có chút dao động huyền khí vậy mà có uy lực như vậy, mọi người mới hiểu thiếu niên mmr cười nho nhã khoảng mười lăm tuổi là tuyệt đỉnh cao thủ thâm tàng bất lộ. Vài người xem Đinh Hạo như dê béo định hốt một mẻ thấy vậy ngoan ngoãn rụt người.

Đinh Hạo lộ ra chiêu này là muốn cảnh cáo những ánh mắt tham lam xung quanh, ai dám lấy nén vàng của lão nhân mù phải hỏi đầu mình có cứng hơn vàng không.

Lão nhân mù im lặng giây lát, đưa nhị hồ ra.

Đinh Hạo nhận lấy, nhị hồ khá nặng. Đinh Hạo phát hiện nhị hồ nặng hơn mười cân, không biết là tài liệu nào rèn nó, năm tháng xa xưa, loang lổ rỉ sét, hơi thở hồng hoang năm tháng ập vào mặt. Chỉ có chỗ tay nắm bị mài bóng loáng, ánh sáng vàng lấp lánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.