Chương trước
Chương sau
Trong phòng sau lưng Đinh Hạo.

Lý Y Nhược đứng bên cửa sổ thẫn thờ nhìn lưng thiếu niên ngồi trong sân loang lổ bóng cây, tình yêu dâng trào.

Lý Y Nhược chưa từng nghĩ có ngày nàng sẽ yêu một thiếu niên đến không thể kiềm chế.

Nhớ một năm trước lần đầu gặp Đinh Hạo bên Tẩy Kiềm Trì nàng còn kiêu ngạo cho rằng hắn vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra giả bộ lạt mềm buộc chặt, nhưng bây giờ...

Trước mắt Lý Y Nhược hiện ra thiếu niên đen gầy như ăn mày bên Tẩy Kiếm Trì, nửa năm trước Lý Y Nhược đã biết thiếu niên đó là nữ nhân, sau này nàng và Đinh Hạo có mập mờ.

Lý Y Nhược càng biết thiếu nữ cũng vào Vấn Kiếm tông, thậm chí trở thành đệ tử huyết mạch bí ẩn. Buổi chiều ánh nắng ấm áp, Lý Y Nhược chính mắt thấy Đinh Hạo cùng thiếu nữ xinh đẹp mặc giáp mềm đỏ đi trên đường dưới bóng cây.

Lý Y Nhược luôn tự tin vào mình, dù là khuôn mặt hay thiên phú.

Nhưng so với thiếu nữ áo đỏ thì Lý Y Nhược bỗng cảm thấy nàng không có ưu thế gì, không, thậm chí là yếu thế. Bởi vì thiếu nữ xinh đẹp mặc giáp tên Tạ Giải Ngữ chẳng những cũng rất đẹp, trong người chảy dòng máu thần tộc, là võ giả huyết mạch lĩnh ngộ.

Lý Y Nhược nhớ lại Hạo ca ca uống xong nói lời say.

Lúc trước Lý Y Nhược không nói cho Đinh Hạo biết trừ mấy từ khó hiểu ra Đinh Hạo mãi không quên nhắc tên ba nữ nhân.

Một là Đinh Khả Nhi.

Lý Y Nhược biết đó là tên muội muội hắn mất tích đã lâu.

Cái tên thứ hai là Lý Y Nhược. Trong cơn say Hạo ca ca gọi tên nàng mười một lần. Khi đó Lý Y Nhược cực kỳ hưng phấn. Nhưng khi Hạo ca ca gọi tên Giải Ngữ thì lòng nàng buồn bã.

Hạo ca ca kêu tên Tạ Giải Ngữ ba mươi sáu lần.

- Nếu Hạo ca ca thật sự thích nàng thì ta...

Lý Y Nhược đứng bên khung cửa sổ si mê nhìn bóng lưng Đinh Hạo, trong lòng phức tạp. Không biết qua bao lâu, Lý Y Nhược thấy hơi mệt đi lên giường nằm, bất giác thiếp ngủ.

* * *

Ngoài cửa sổ có tiếng gió thổi lá cây ca hát.

Lý Y Nhược mở mắt ra, ánh sáng trong phòng hơi tối, ánh trắng mông lung chiếu vào rơi xuống sàn đá xanh như sương bạc, gió lạnh lùa vào.

- Gió nổi lên rồi?

Lý Y Nhược lười biếng duỗi eo, chợt nhớ cái gì, giật mình bò dậy sốt ruột đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vui sướng.

Vì bóng lưng màu xanh vẫn còn ngồi trên ghế đá trong sân.

Hạo ca ca không đi, hắn luôn ở trong sân.

Mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược cảm thấy trái tim bị lấp đầy.

Tí tách!

Một giọt nước từ trên trời giáng xuống.

- A? Sắp mưa rồi?

Tiếng nước rơi ngày càng dồn dập, mưa như trút nước.

Thiên địa bị màn mưa nhuộm trắng xoa, lu mờ tầm mắt Lý Y Nhược, bao gồm cây, ghế đá, bóng lưng Đinh Hạo trong sân, mọi thứ đều biến mất.

Cảm giác này như Lý Y Nhược bỗng chốc mất đi mọi thứ nàng có.

Cảm giác khủng hoảng chưa từng có tràn ngập trong lòng Lý Y Nhược, như là Đinh Hạo thật sự biến mất trong cơn mưa to. Lý Y Nhược không kịp nghĩ nhiều, đẩy cửa ra chạy ra ngoài, không để ý mưa rơi.

Lý Y Nhược hét to:

- Hạo ca ca!

Vù vù vù vù vù!

Bóng người chợt lóe.

Chớp mắt Đinh Hạo đến bên cạnh Lý Y Nhược, biểu tình quan tâm cầm bàn tay nhỏ xinh.

- Sao lại đội mưa lớn chạy ra? Toàn thân nàng ướt đẫm rồi, ta đang ở đây. Y Nhược? Làm sao vậy?

Người Đinh Hạo tỏa ánh sáng bạc như màn hào quang ẩn hình bao bọc Lý Y Nhược, ngăn cách nước mưa lạnh lẽo.

Đây là cơn mưa mùa xuân thứ nhất.

Lý Y Nhược còn phập phồng lo sợ ôm chặt Đinh Hạo, không nói câu nào.

Dòng lệ trong suốt chảy ra từ hốc mắt mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược.

Lý Y Nhược không hiểu nàng bị sao, mới rồi khi bóng lưng Đinh Hạo biến mất trong tầm mắt, khủng hoảng bao phủ nàng. Lý Y Nhược ghét nhất khóc lóc, đó là biểu hiện yếu đuối bất lực nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi, dòng nước ấm lặng lẽ rơi.

Mỹ nhân trong ngực, Đinh Hạo cứng người.

Trái tim dù đối diện cường địch như Mục Thiên Dưỡng, Hư Không thái tử cũng không căng thẳng thế nhưng đập nhanh, Đinh Hạo cảm giác người Lý Y Nhược run rẩy. Đinh Hạo ngần ngừ giây lát, hai tay ôm thiếu nữ đẹp nhất các đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung.

Không hiểu sao giây phút này Đinh Hạo ôm chặt nữ thần của các nam đệ tử ký danh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung, trong lòng không thấy kiều diễm mà là yêu thương.

Mưa to như trút nước.

Trong cơn mưa xối xả Đinh Hạo và Lý Y Nhược ôm chặt nhau thật lâu không tách ra.

Chớp mắt ba ngày qua đi.

Khu vực đệ tử ký danh to lớn hoàn toàn thành tòa không thành, các đệ tử ký danh đều đi nơi bọn họ nên đến. Những lao công thu dọn chỗ này sạch sẽ, chờm ột tháng sau các đệ tử ký danh quý mới vượt qua các cuộc kiểm tra trở thành chủ nhân chỗ này.

Hai tháng trước Đinh Hạo tự mình đưa Lý Y Nhược đi Thủy Kiếm phong.

Lúc từ biệt Đinh Hạo giao một bình Quỳ Thủy Tụ Huyền Đan do hắn luyện chế cho Lý Y Nhược, tặng một bộ ngọc thạch minh văn trận pháp phụ trợ tu luyện. Tu luyện công pháp thủy hệ trong minh văn trận pháp này có hiệu quả gấp mấy lần.

Đinh Hạo không tiếc tốn nhiều tài nguyên tu luyện sắp xếp mọi thứ cho Lý Y Nhược trong Thủy Kiếm phong.

Một ngày trước đó các bằng hữu tốt của Đinh Hạo là Phương Thiên Dực, Lý Vân Kỳ, cũng từ biệt hắn đi phong tọa mình chọn tu luyện bước tiếp theo.

Đinh Hạo càng vui sướng hơn khi Kim Cương Tiểu Ngốc xếp ngoài hai mươi hạng bất ngờ được phong chủ Thiên Kiếm phong nhìn trúng, phá cách cho làm đệ tử.

Vậy là Kim Cương Tiểu Ngốc cũng trở thành đệ tử chân truyền nội môn, còn là Thiên Kiếm phong thực lực mạnh nhất Kim Cương Tiểu Ngốc, xem như bù đắp tiếc nuối trong lòng nhiều người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.