Chương trước
Chương sau
Đinh đinh đinh đinh đinh!

Một chuỗi hỏa hoa rơi rụng, vẻ mặt kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu hoảng sợ lảo đảo lùi lại.

Một bóng người như hồn ma xuất hiện sau lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm, kiếm quang như sao băng đầy trời đẩy lùi một kiếm của kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu.

Người này thân hình mảnh khảnh thon dài, mặc trường sam màu đen, đeo khăn che mặt đen. Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen như tường thành không thể leo lên che trăng chắn gió cho thiếu niên thợ săn Trương Phàm, thanh kiếm mỏng xuất chiêu cực nhanh, ánh mắt khó thể bắt giữ. Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen một kiếm đánh bay kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, kiếm quang vung lên liên tục đánh bay đám thiếu niên áo xanh chạy tới.

- Đi!

Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen dìu thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiệt sức nhảy vọt lên lao nhanh ra ngoài.

Cửa hẻm từ khi nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành bị thiếu niên thợ săn Trương Phàm bùng nổ chấn toàn thân tê dại thì không còn sức ngăn chặn nữa.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cũng không định ngăn trở.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành nở nụ cười quái dị.

Bởi vì khi thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen sắp chạy ra khỏi hẻm thì xảy ra biến cố. Hai người đụng vào vách tường vô hình bay ngược về, chật vật té xuống đất.

- Có mai phục?

- Mấy chục năm qua tu nhất kiếm, ra khỏi vỏ lay động trong thiên địa, không hỏi thị phi cùng ân oán, chỉ hỏi mai cốt nhuận kiếm tiền!

Trong thanh âm trong trẻo, một thanh niên mỉm cười bình tĩnh đứng lơ lửng cách mặt đất nửa thước. Thanh niên đạp chân xuống, tro bụi bay lên như đóa sen, một bước một hoa sen, từng bước sinh sen như thần tiên đi tới bên cạnh nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành.

Người này phát ra huyền khí dao động không quá cường đại.

Nhưng nam nhân đứng đó, thân hình gầy gò giống như thiên sơn nguy nga chặn cửa hẻm, ngăn mọi đường ra, thậm chí lá ánh sáng khiến con hẻm âm u.

Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biến sắc mặt, cúi đầu hành lễ cung kính nói:

- Kiếm Bất Bình sư huynh!

Thanh niên xuất hiện như đạp hoa sen đến chính là một trong mấy đệ tử nội môn nổi tiếng của Vấn Kiếm tông, cường giả đẳng cấp viên mãn Đại Võ Tông cảnh, Kiếm Bất Bình. Khác với đệ tử nội môn bình thường, Kiếm Bất Bình nổi tiếng như cồn, thực lực mạnh mẽ, chỉ thiếu một bước là đệ tử chân truyền hạch tâm, địa vị rât cao. Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu không dám chậm trễ.

Kiếm Bất Bình nhẹ gật đầu, mắt nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen.

Kiếm Bất Bình mỉm cười nói:

- Bó tay chịu trói đi. Có ta ở, các ngươi không trốn thoát.

Không ai nghi ngờ câu nói này.

Bao gồm thiếu niên thợ săn Trương Phàm chưa từng bỏ hy vọng đáy mắt lóe tia buồn bã.

Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen giơ kiếm ngang ngực, khí thế tăng lên:

- Nếu đã không thoát được thì tử chiến đi!

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu bước tới nửa bước, ra vẻ thương tiếc nói:

- Phương sư huynh cần gì như vậy? Vì một tên phản đồ phản bội sư môn liên lụy tương lai tốt đẹp của mình, đáng giá không?

- Tất nhiên là đáng, bởi vì hắn là bằng hữu của ta.

Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen tháo khăn ra, lộ khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo. Mặt mày sáng sủa, mày kiếm mắt sáng, chính là cao thủ kiếm thuật nổi tiếng của Thanh Sam Đông Viện, Phương Thiên Dực.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành khinh thường trào phúng nói:

- Tự cam đọa lạc!

Phương Thiên Dực cười to bảo:

- Nô tài giống như ngươi khom lưng uốn gối với Lư Bằng Phi làm sao hiểu tình cảm giữa nam nhân với nhau? Ngươi nói ta tự cam đọa lạc, ta lại cảm thấy ngươi thật đáng thương, vì chút tài nguyên tu luyện và lời hứa mờ mịt mà bất chấp tôn nghiêm sư huynh nội môn, mặc cho tiểu nhân hậu bối Lư Bằng Phi sai khiến, còn không bằng một con chó!

- Ngươi...

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành tức giận mặt không còn chút máu, run bần bật.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành là đệ tử nội môn nhưng nghe theo đệ tử ký danh Lư Bằng Phi điều khiển bị nhiều người lên án, nó là điểm yếu của gã giờ bị Phương Thiên Dực vạch ra làm gã tức muốn nín thở.

- Điền sư huynh cần gì so đo với đồ ngu hữu dũng thất phu?

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cười âm trầm:

- Phương Thiên Dực, ngươi có biết rằng Lư sư huynh sớm thấy rõ ngươi có lòng phản trắc, cố ý tung tin dụ ngươi đến cứu Trương Phàm, chỉ chờ ngươi tự chui đầu vô lưới. Ha ha, tội nghiệp là ngươi không hay biết gì còn ở đây ngu ngốc cho rằng anh hùng, nếu nói đáng thương theo ta thấy ngươi mới là đáng thương nhất.

- Ha ha ha ha ha ha!

Phương Thiên Dực cất tiếng cười to bảo:

- Trương Văn Chiêu, ngươi là tên hề tự cho mình thông minh. Sao ta không đoán ra tên ngụy quân tử Lư Bằng Phi? Nhưng đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, biết rõ bằng hữu gặp nạn sao ta có thể ngồi yên ngó? Chui đầu vô lưới thì sao? Phương Thiên Dực ta làm việc chỉ cầu không thẹn với lòng. Nếu hôm nay ta không đến mới là đáng thương!

- Ngươi...

Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cùng biến sắc mặt.

Câu trên rất buồn cười, thật ngốc nhưng thiếu niên Phương Thiên Dực thốt ra không hiểu sao rung động lòng người, tất cả đệ tử Vấn Kiếm tông tham gia kế hoạch bắt giết đều thấy xấu hổ.

Kiếm Bất Bình khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Ngu xuẩn.

Nhưng không ai thấy đáy mắt Kiếm Bất Bình lóe cảm xúc phức tạp.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị thương nặng thở ra một hơi, có sức nói chuyện.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chống bách chiến trường đao, khẽ thở dài:

- Thiên Dực, ngươi không nên đến.

Phương Thiên Dực lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Ta phải đến.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói:

- Biết rõ là cạm bẫy của Lư Bằng Phi bây giờ ngươi có xuất hiện chỉ khiến hắn tìm ra điểm yếu đối phó với ngươi. Một khi ngươi bị chụp mũ phản loạn tông môn thì có lẽ Thanh Sam Đông Viện sẽ thành thiên hạ của Lư Bằng Phi. Ngươi nên giữ mình dẫn dắt các sư huynh đệ còn lòng chính nghĩa đối kháng Lư Bằng Phi, chờ Đinh Hạo sư huynh trở về.

Phương Thiên Dực nói:

- Nếu hôm nay ta không đến thì sau này không biết ăn nói sao với Đinh sư huynh.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói:

- Nhưng Thanh Sam Đông Viện...

Phương Thiên Dực kiên quyết:

- Chuyện sau này để mai sau tính, hôm nay ta chỉ lo cho ngươi.

Nghe hai thiếu niên đối thoại ngắn ngủi, không hiểu sao trong lòng nhiều người nhớ đến bóng dáng đã biến mất bốn, năm tháng. Thanh kiếm rỉ sét như điện không thể ngăn cản, khuôn mặt luôn mỉm cười dịu dàng. Bất cứ ai giao tiếp với hắn cũng thấy ấm áp.

Lúc người kia còn ở Thanh Sam Đông Viện nổi bật hơn vô cùng, nội bộ đoàn kết.

Các sư huynh đệ một lòng tu luyện, mọi người cảm giác có năng lượng hào hứng dâng lên, bây giờ...

Lư Bằng Phi đột nhiên nổi trội không mang đến ích lợi gì cho các đệ tử Thanh Sam Đông Viện ngược lại gã vớt được nhiều thứ tốt, chia rẻ Thanh Sam Đông Viện nhiều mảnh, mù mịt chướng khí. Trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung thì Thanh Sam Đông Viện hoàn toàn bị Bạch Sam Trung Viện áp chế. Thanh thế Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện trên cơ Thanh Sam Đông Viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.