Chương trước
Chương sau
Đinh Hạo cảm thấy như đang đi trong phim truyền hình kịch cổ trang kiếp trước, có ảo giác xuyên thời không đến.

Đinh Hạo đi trong đám người, khí chất xuất trần và tuần tuấn ngựa trắng hấp dẫn nhiều ánh mắt.

Đinh Hạo chọn một quầy đồ ăn sạch sẽ, cột ngựa vào cọc gỗ, vẫy tay kêu lão bản:

- Lão bá, cho một tô mì.

Chủ nhân quầy hàng nhỏ là đôi phu thê khoảng sáu mươi tuổi, tóc trắng xóa. Lưng lão gia gia hơi còng nhưng tinh thần quắc thước, mặt hồng hào, nói chuyện với khách. Lão bà bà tay chân lanh lẹ nấu mì, tuy hai người mặc đơn giản không phải nhà giàu có nhưng biểu tình rất thỏa mãn. Lão gia gia thường lau mồ hôi cho lão bà bà, ân ái làm người ta ghen tỵ.

Mùi thơm nồng lan tỏa trong quầy, khá đông khách. Đinh Hạo đến đây cũng vì mùi thơm.

Lão nhân lớn giọng nói:

- Được rồi, chàng trai, chàng trai, mì của ngươi đây!

Lão nhân đặt một bát mì đủ sắc, hương, vị trước mặt Đinh Hạo. Bát mì nóng hổi trong ngày đêm tuyết rơi cho người thấy ấm áp.

Đinh Hạo khịt mũi, thèm ăn. Đinh Hạo định cầm đũa ăn thì nghe bên cạnh có tiếng nuốt nước miếng.

Đinh Hạo quay đầu nhìn thấy một đứa trẻ ăn mặc rách roiws đứng bên cạnh tiệm, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm cái bát của Đinh Hạo, trong mắt đầy khao khát.

Đứa trẻ này gầy gò suy dinh dưỡng, mặc vải rách nhiều chỗ, giống như nhiều mảnh vải ghép lại thành bộ đồ. Đứa trẻ lấm lem bùn đất, bàn tay lộ ra ngoài đông lạnh xanh tím trông rất đáng thương. Có vẻ nó bị đói lâu, mặt ngơ ngác.

Năm, sáu người trưởng thành đứng bên cạnh đứa trẻ, bộ dáng xanh xao vàng vọt suy dinh dưỡng, mặc rách rưới. Không khí chợ đêm náo nhiệt ồn ào không liên quan đến họ, vẻ mặt họ lúng túng, xấu hổ, có lẽ ngửi được mùi thơm nên đến đây. Đám người nuốt nước miếng.

Đứa bé nhỏ giọng nói:

- Phụ thân, ta đói...

Giọng con nít trong trẻo êm tai như chim vàng anh, đó là một cô bé chẳng qua đầu xù tóc rối, suy dinh dưỡng không phát dục nên trông như con trai.

Người cô bé gọi là phụ thân là nam nhân trung niên khoảng ba mươi tuổi rất gầy, da bọc xương, môi xanh. Nam nhân trung niên đói run người nghe cô bé nói biểu tình lúng túng, nhìn trong ngực, cuối cùng buồn bã lắc đầu.

Nam nhân trung niên vuốt trán cô bé, nói:

- Tuyết Nhi ngoan, ráng nhịn chút nữa, lát nữa phụ thân sẽ mua đồ ăn cho ngươi.

Nam nhân trung niên nói rồi nhìn xung quanh, thấy có đồ người ta ăn thừa gã nổi lên can đảm đi xin. Tiếc rằng mỗi lần nam nhân trung niên đều bị mắng như kẻ ăn mày, một số người bán hàng phía xa chán ghét phất tay đuổi mấy người đi.

- Bà nội nó, ăn xin thối thá giành đồ của lão tử, muốn chết sao?

Một võ giả trẻ tuổi thân hình cao to đứng dậy chửi, phất tay đẩy phụ thân của cô bé ngã, chỉ vì nam nhân trung niên muốn xin chút nước canh gã ăn xong cho cô bé.

Nam nhân trung niên té xuống đất cái rầm, khóe môi chảy máu.

Năm, sáu đồng bạn vội dìu nam nhân trung niên đứng dậy, vừa tức vừa giận nhưng không dám nói gì.

Cô bé kinh hoàng chạy tới trước mặt phụ thân, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.

Cô bé khóc kêu:

- Phụ thân, phụ thân, Tuyết Nhi không đói, Tuyết Nhi không đói chút nào!

Đinh Hạo nhìn tình huống này thầm thể dài.

Nhìn từ bản chất thì Vô Tận đại lục là thế giới lạnh lùng mạnh ăn thịt yếu. Chợ đêm phồn hoa không thể che giấu bi kịch của kẻ yếu, ở đâu cũng có chuyện ỷ mạnh hiếp yếu. Không hiểu sao tâm tình Đinh Hạo vốn rất tốt bị hình ảnh trước mắt phá hỏng.

- Bà nội nó, đụng vào đồ của lão tử rồi định đi sao? Đứng lại, đền tiền cho lão tử!

Võ giả trẻ tuổi hùng hổ hù người, hung thần ác sát. Võ giả trẻ tuổi chỉ vì chút canh trong bát há mồm đòi phụ thân của cô bé bồi thường mười lượng bạc.

Nam nhân trung niên bị hù sợ run rẩy:

- Ta... Ta không có tiền. Đại gia, ta không dám nữa...

- Không có tiền? Vậy trong ngực ngươi cất cái gì?

Võ giả trẻ tuổi cười xấu xa, chộp ngực nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên không biết võ đạo làm sao trốn tránh? Ngực nam nhân trung niên bị chộp, vải áo cũ nát xẹt một tiếng rơi xuống mấy nén bạc trắng.

- Không, đừng, đây là tiền cứu mạng cho thôn chúng ta. Chúng ta cần dùng nó thuê võ giả thủ hộ!

Nam nhân trung niên như phát điên lao lên muốn giành lại bạc. Mấy đồng bạn khác của nam nhân trung niên sốt ruột, không tiếc liều mạng vây quanh võ giả trẻ tuổi.

Võ giả trẻ tuổi cười nhạt, vỗ bàn:

- Ha ha ha ha ha ha! Đám nhà quê này muốn lấy nhiều thắng ít sao?

Vù vù vù vù vù!

Mười mấy nam nhân cao to vạm vỡ mặc trang phục võ sĩ, mang vũ khí biểu tình dữ tợn, khí thế hùng hổ nhìn là biết từng giết người dính máu. Bọn họ cười lạnh bao vây bảy, tám nông dân lem luốc như ăn mày.

- Ngươi... Ta...

Nhóm nam nhân trung niên bị hù sợ, hết sức van xin:

- Các vị đại gia hãy rủ lòng thương, số bạc này là tiền cứu mạng. Võ giả thủ hộ thôn chúng ta mất tích, chúng ta cần nó thuê võ giả thủ hộ mới. Không có võ giả thủ hộ thì mấy trăm người trong thôn không chịu nổi ngày đông.

- Ta không cần biết người trong thôn các ngươi chết sống thế nào! Đụng đồ của lão tử thì phải đền tiền, đừng nói nhảm, không thì lão tử giết các ngươi dễ như giết chó!

Võ giả trẻ tuổi nhe răng cười, không chút cảm thông.

Đám nam nhân trung niên trong mắt đầy tuyệt vọng.

Đinh Hạo thở dài, ngồi yên, nhẹ vẫy tay, lực lượng vô hình tuôn ra.

Võ giả trẻ tuổi thấy tay bỗng nhẹ hẫng, đống bạc trong tay bay ra thành luồng sáng bạc rơi vào tay Đinh Hạo cách ba, bốn thước.

Đinh Hạo đặt bạc lên bàn, không quay đầu lại nói:

- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì đuổi tận giết tuyệt?

- Độ lượng cái đầu ngươi! Tiểu tạp chủng, ngươi tính cái gì? Cũng dám xen vào chuyện Văn Tâm ta?

Võ giả trẻ tuổi tức giận báo tên, dường như gã khá nổi tại đây, nếu không đã chẳng khiến những người đứng xem hút ngụm khí lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.