Chương trước
Chương sau
Vù vù vù vù vù!

Một vầng sáng đỏ sẫm đột nhiên xuất hiện dưới chân Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.

Với thực lực của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhưng không có chút sức chống cự. Vầng sáng đỏ sậm chớp lóe, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biến mất tại chỗ, không biết gã đã bị truyền tống tới nơi nào.

Mã Nhất Phi kinh kêu:

- Vương sư huynh...

Trong phút chốc dưới chân Mã Nhất Phi cũng có vầng sáng đỏ, gã bị truyền tống đi.

Biến cố đột ngột khiến Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi ngơ ngẩn.

Chớp mắt...

- Xảy ra chuyện gì...

Đinh Hạo chưa nói hết câu bỗng thấy người nhẹ hẫng, cảm giác xuyên qua đường hầm thời không truyền đến, bên tai có tiếng vù vù khe khẽ. Mắt Đinh Hạo hoa lên, phong ảnh thay đổi hoàn toàn.

* * *

Khi mọi thứ trước mắt lại biến chân thật Đinh Hạo mới có cảm giác đạp đất.

Phong cảnh thay đổi, không còn là đường hầm và không gian tối đen, không có vách đá đen, không khí ẩm ướt âm u. Trước mặt Đinh Hạo là ánh sáng đỏ nhạt như máu loãng, không khí tràn ngập mùi máu.

Đinh Hạo lập tức vạn chuyển huyền công cảnh giác, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Dường như chỗ này là một con đường thành ôcr cực kỳ lớn, bốn phía còn giữ lầu các, tuợng đá, thạch điện, đường lát đá bằng phẳng hoàn chỉnh. Không biết con đường sẽ kéo dài đi đâu, hai bên là cửa hàng liên miên. Trước cửa treo vải tên tiệm, bên trên viếc chữ triện cổ.

Đinh Hạo không biết ý nghĩa chữ triện cổ nhưng phân biệt ra cửa hàng có gì. Có bán binh khí, đan dược, áo giáp, đồ dùng hằng ngày, một vài tiệm rượu trang hoàng đẹp đẽ.

Quái dị là nguyên khu phố im lặng không có một bóng người.

Thậm chí không có luồng gió.

Dường như trong khoảnh khắc mọi người trên đường biến mất chỉ để lại tòa thành trống quỷ quái.

Không khí đỏ...

Không thành...

Người biến mất...

Mọi thứ thật kỳ dị.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu khẽ kêu lên:

- Meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu bấu chặt vai Đinh Hạo.

Bốn phía yên tĩnh, Đinh Hạo nghe thấy nhịp tim đập và tiếng hít thở của chính mình.

Đinh Hạo ra vào mấy cửa tiệm, bên trong trống rỗng, chẳng những không có người, binh khí, vải vóc, các hoàng hóa bày trên kệ cũng biến mất, không đẻ lại thứ gì có giá trị.

Đáng sợ là bàn ghế mỗi cửa tiệm không dính hạt bụi, bóng loáng như gường, trông như luôn có người quét dọn.

Đinh Hạo đi ra cửa hàng, lòng máy động, nhảy lên một nóc nhà. Đinh Hạo đứng trên cao nhìn ra xa bốn phương tám hướng.

Đinh Hạo ngơ ngác.

Bốn phương tám hướng nơi tầm mắt nhìn thấy đầy rẫy đường cái, từng cửa hàng san sát nhau, từng tượng đá nối tiếp nhau, rõ ràng là một thành thị rất phồn hoa. Nhắm mắt lại có thể tưởng tượng người người đông như cửi, ồn ào nhộn nhịp, nhưng không biết vì sao đã biến thành một tòa quỷ không thành.

- Đây là nơi nào? Vẫn là di tích thượng cổ tông môn hay ta bị truyền tống đến nơi khác?

Đinh Hạo cố gắng bình tĩnh lại.

Vào phút quan trọng này Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu Đinh Hạo không lên tiếng, không thể liên lạc, không biết có chuyện gì.

Bỗng nhiên trên một con đường cách bốn, năm trăm thước chợt lóe một luồng sáng đỏ.

Đinh Hạo thầm mừng hóa thành luồng khói bay nhanh hướng có ánh sáng đỏ nhấp nháy giống như mũi tên rời dây cung.

Quả nhiên có một bóng người quen thuộc xuất hiện trên con đường.

Một bóng người rất quen.

Người đó ở trên không trung lặng lẽ đáp xuống một nóc ành cửa hàng. Đinh Hạo nhìn kỹ, thầm giật mình, nhận ra người này là một đệ tử khác của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi.

- Ai ở bên kia? Là ai? A, Đinh sư huynh? Là ngươi sao?

Bộ dáng Lư Bằng Phi rất khủng hoảng, bị hù sợ teo tim. Lư Bằng Phi thấy Đinh Hạo từ trên nóc nhà nhảy xuống, gã nhận ra hắn, lộ biểu tình mừng muốn chết. Lư Bằng Phi chạy nhanh tới bên Đinh Hạo.

Đột nhiên gặp biến cố làm Lư Bằng Phi sợ muốn chết, không rảnh so đo ân oán gút mắt trước kia, bản năng muốn dựa vào Đinh Hạo.

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Là ta.

Đinh Hạo đánh giá Lư Bằng Phi giây lát, xác nhận không có gì lạ.

Đinh Hạo nhíu mày hỏi:

- Sao ngươi đến đây? Có phát hiện người khác không?

- Không... Không có.

Lư Bằng Phi chưa lấy lại bình tĩnh, lắp bắp nói:

- Ta mới bị truyền đến, không biết xảy ra chuyện gì. Đinh sư huynh, chỗ này... Là đâu?

Đinh Hạo thấy Lư Bằng Phi không giống như nói dối, tin gã.

Đinh Hạo đáp:

- Ta cũng không biết đây là nơi nào.

Đinh Hạo lờ Lư Bằng Phi đi, thúc giục huyền khí lại nhảy lên nóc nhà một tòa lầu ba tầng. Đinh Hạo nhìn ra xa, tất cả cảnh tượng đập vào mắt hắn.

Chỗ này thật là rất quái dị.

Tại sao Đinh Hạo và Lư Bằng Phi bị truyền tống đến đây?

Bốn phía không có ai, yên lặng như chết.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong và một vị cao thủ khác của Vấn Kiếm tông, đệ tử tam đại Mã Nhất Phi bị vầng sáng đỏ truyền tống đi ngay trước mắt Đinh Hạo. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi đã bị đưa đi đâu? phải chăng ở một góc nào đó trong tòa không thành quỷ dị này?

Trước đó có chấn động như động đất, thanh âm khủng bố kia là do ai phát ra?

Không lẽ trong di tích thượng cổ tông môn đã bị vơ vét một lần còn ẩn giấu bị mất không ai biết? Là ai đặt bẫy? Hay là có người không cần thận kích phát cấm chế khiến quái vật đang ngủ say thức tỉnh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.