Chương trước
Chương sau
Mắt Lư Bằng Phi lóe tia độc ác, hừ lạnh, xoay người đi ra võ xá.

Không ai quan tâm Lư Bằng Phi.

Lúc này, sau lưng vang lên giọng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đánh giá đệ tử ký danh khác trắc nghiệm.

- Trương Phàm, hạt giống huyền khí tràn đầy, nửa bước nhất khiếu Võ Đồ cảnh, tiến độ tu luyện ất gia. Hưm, tuy rằng thực lực thấp đến đáng thương nhưng với điều kiện thiên phú không bằng chó ị của ngươi thành công dẫn khí đủ khiến người bất ngờ. Rất tốt, thiếu niên, tiếp tục cố gắng đi!

Dưới đài rộ lên tiếng hò reo, chúc mừng.

Lư Bằng Phi ngừng bước.

Lư Bằng Phi không ngờ người thứ nhất được Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chết tiệt khích lệ lại chính là kẻ đáng thương thiếu niên thợ săn Trương Phàm.

Chết tiệt, thợ săn nhỏ đó chỉ là cái đuôi của Đinh Hạo, ngu như heo, chỉ mới kích phát hạt giống huyền khí không lẽ quan trọng hơn đệ tử tứ khiếu Võ Đồ cảnh như mình sao?

Hơn nữa cái tên này được yêu thích như vậy, được người ta chúc mừng!

Lư Bằng Phi ở trong lòng oán hận nguyền rủa.

Có gì ghê gớm? Dù sao ta đã vào tứ khiếu Võ Đồ cảnh, là cao thủ thứ hai đứng sau Đinh Hạo. Một ngày nào đó ta sẽ đứng sau Đinh Hạo, vượt qua mọi người!

Nghĩ vậy trong lòng Lư Bằng Phi cân bằng hơn.

Nhưng lúc này giọng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lại vang lên sau lưng Lư Bằng Phi.

- Lý Lan, thất khiếu Võ Đồ cảnh trung giai, tiến độ tu luyện... Thần giai!

Lư Bằng Phi lảo đảo suýt trượt té ngay cửa võ xá.

Lư Bằng Phi cảm giác bị chậu nước lạnh tạt từ đầu xuống chân, trong một thoáng người lạnh lẽo. Lý Lan? Viện thủ ẻo lả đó được thất khiếu Võ Đồ cảnh? Cao hơn ta nhiều như vậy? Cũng là thần giai...

Tại sao lại thế này?

Tất cả tự tin của Lư Bằng Phi hóa thành mây đen tan tác.

* * *

- Phù, không ngờ cột đá trắc nghiệm không chỉ kiểm tra cảnh giới huyền khí còn có sức chiến đấu thật sự. Hưm, may quá, may quá, nếu không nhờ nó thì không nay không thể hù sợ Lư Bằng Phi ăn cháo đá bát.

Đinh Hạo đi trên con đường quay về chỗ ở.

Đinh Hạo không để chuyện này trong lòng, hắn suy nghĩ đến mấy ngày nay nên bớt thời gian đi dược phố, Chú Kiếm Đường của môn phái nhìn xem. Dù sao Đinh Hạo đã theo hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ học tri thức lý luận thời gian dài như vậy, là lúc bắt đầu rèn luyện thức tế.

Dù sao chưởng môn Lý Kiếm Ý đã hứa là dược phố, Chú Kiếm Đường sẽ mở cửa cho Đinh Hạo.

Cơ hội tốt như vậy không lợi dụng mới là đồ ngu.

- Meo!

Hình như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tỉnh ngủ, nó bò ra khỏi ngực Đinh Hạo, thói quen ngồi trên vai hắn làm nũng duỗi eo.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu bên tai Đinh Hạo:

- Meo, meo meo, meo!

Đinh Hạo hiểu là tiểu tổ tông lại đói.

Nhưng tiểu tổ tông mở miệng chỉ ăn huyền tinh thạch làm sao nuôi nổi?

Đinh Hạo nhức đầu, bản thân hắn tu luyện chưa xa xỉ đến mức sử dụng huyền tinh thạch.

- Meo meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cọ đầu nhỏ lông xù nóng hổi vào gò má Đinh Hạo, liên tục làm nũng lăn lộn.

Đinh Hạo thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ lấy một viên huyền tinh thạch từ trữ vật giới chỉ ra, dùng thanh kiếm rỉ sét cắt miếng nhỏ ném cho mèo con màu trắng tai gập đáng yêu. Lòng Đinh Hạo nhỏ máu, quá xa xỉ, quá phá sản, có ai thấy dùng huyền tinh thạch nuôi vật cưng chưa?

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu phát ra tiếng kêu vui vẻ:

- Meo!

Răng sữa nhọn nhọn nho nhỏ phát ra lực lượng khó tin nhai mảnh nhỏ huyền tinh thạch cứng rắn như đang ăn đường, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhai nát rôm rốp rồi nuốt.

May mắn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu khá hiểu chuyện.

Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biết chủ nhân của mình nghèo, ăn nửa khối tuy không no nhưng nó không quậy thôi, thè lưỡi hồng chải lông bàn chân và mặt. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vừa lòng meo mấy tiếng, thân thiết dụi mặt Đinh Hạo, thoải mái nằm trên vai hắn ngủ khò khò.

Đinh Hạo kiềm không được bật cười.

Vật nhỏ này lai lịch bí ẩn, hình như Kiếm Tổ, Đao Tổ biết gì đó nhưng kín miệng không muốn nói nhiều.

Đinh Hạo rất tò mò, sau khi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lớn lên sẽ biến thành hình dạng gì? Mèo ăn trắc nghiệm chắc sau này sẽ biến cực kỳ lợi hại, khi đó Đinh Hạo sẽ được trợ thủ đắc lực.

Trên đường đi có rất nhiều đệ tử ký danh của viện khác khi tấy Đinh Hạo tự động dạt ra xa như né ôn dịch.

Thật ra từ mấy ngày trước truyền ra chuyện Đinh Hạo và Mục Thiên Dưỡng ước chiến thì nhiều đệ tử Vấn Kiếm tông, dù là đệ tử ký danh hay đệ tử ngoại môn, thậm chí một số đệ tử nội môn đều tránh xa Đinh Hạo.

Mọi người cảm thấy Đinh Hạo không có chút phần thắng.

Lại nói Mục Thiên Dưỡng là nhân vật thiên tài ngút trời cỡ nào, Đinh Hạo giết ca ca ruột của gã kết thù không đội trời chung. Tuy nhờ có ước hẹn ba năm nên Đinh Hạo tạm thời bình an, nhưng sau ba năm hắn chết chắc. Nhiều người không muốn kết thân với Đinh Hạo, tránh cho bị ai đồn là bằng hữu của hắn.

Nghe nói Mục Thiên Dưỡng đã tuyên bố sau ba năm chẳng những chém nát Đinh Hạo còn khiến những ai gần gũi với hắn ơhải trả giá đắt.

Vậy là sau này Đinh Hạo quyết đấu chết là xong, một khi Mục Thiên Dưỡng truy cứu thì bằng hữu của hắn sẽ gặp vạ.

Đinh Hạo thấy vậy nhẹ lắc đầu, không có vẻ gì thất vọng.

Trong thế giới mạnh ăn thịt yếu này thế thái nhân tình càng rõ rệt. Tránh hại gần lợi là phép tắc của mỗi người nhưng sẽ có một ngày bọn họ phải hối hận.

- Meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhe răng với người vô đường, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, không thèm quan tâm.

Chính lúc này...

Một thanh âm non nớt phát ra từ bên phải Đinh Hạo.

- Oa, mèo con đáng yêu quá!

Giọng này rất quen thuộc với Đinh Hạo.

Đinh Hạo quay đầu nhìn, quả nhiên là cô bé Đinh Đinh cột hai sừng, trưởng thành sớm. Đinh Đinh mặc váy đỏ rực, khuôn mặtp hấn điêu ngọc mài, cầm hồ lô đường đỏ rực, biểu tình hâm mộ nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.

Đinh Đinh nhận ra Đinh Hạo ngay, chân nhỏ chạy tới, vẻ mặt vui sướng nhào vào người hắn.

- A? Là Hạo ca ca!

- Ui, chậm một chút, cô bé này, coi chừng té!

Đinh Hạo mỉm cười ngồi xuống ôm bé quậy, cười hỏi:

- Sao ngươi ở đây đi lung tung, tỷ tỷ đâu?

Đinh Đinh chu môi đỏ, hầm hừ nói:

- Hừ! Ta biết ngay ca ca chỉ nhớ mỹ nữ tỷ tỷ của ta, không nhớ người ta chút nào. Đinh Đinh mặc kệ ca ca!

Trán Đinh Hạo nổi gân xanh, lời cái gì vậy.

Con nít đừng trưởng thành quá sớm.

- Hạo ca ca, con mèo con bông này là ca ca nuôi?

Cô bé Đinh Đinh rất nhanh dời sự chú ý, mắt to ngập nước nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.

Đinh Đinh cười nói:

- Thật đáng yêu, cho ta mượn chơi vài ngày được không?

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tự mình từ chối:

- Meo meo meo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.