Chương trước
Chương sau
Đinh Hạo dù gì cũng là đệ nhất đại tái năm viện cộng với viện thủ mới Lý Lan thả lỏng, ngẫu nhiên không tham gia luyện tập sáng cũng sẽ không bị các giáo viên trách. Khi Đinh Hạo tới cơm xá ăn sáng vừa lúc gặp đám đệ tử ký danh thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất luyện tập xong đi ăn.

- Hôm nay là ngày Tây Môn Thiên Tuyết giáo sư yêu cầu giao bài tập, mọi người bồi dưỡng hạt giống Ngưng Huyết Thảo ra sao rồi?

- Cha nó, đừng nhắc nữa. Đến bây giờ hạt giống Ngưng Huyết Thảo của ta vẫn chưa nẩy mầm, sợ là chết rồi. Xem ra ta không có thiên phú làm linh thảo đan dược sư...

- Ta thì nhú lá rồi, tiếc rằng chỉ dài nửa tấc, kém xa tiêu chuẩn, nửa chết nửa sống.

- Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đều không được sao? Ta đã thành công chăm Ngưng Huyết Thảo nở hoa rồi. Ha ha ha ha ha ha! Ta nghĩ Tây Môn giáo sư sẽ hài lòng với ta.

- Cha nó, ta quên mất cái này, không hề chăm bón, không biết ném hạt giống Ngưng Huyết Thảo đến đâu rồi. Chết tiệt, giờ làm sao đây? Tây Môn Thiên Tuyết giáo sư nhìn như dịu dàng nhu mì chắc sẽ không đánh ta đi?

Trong cơm xá rất náo nhiệt. Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nói cười, có kẻ vui có người buồn.

Đinh Hạo hơi biến sắc mặt.

Không tốt!

Đinh Hạo đã quên bồi dưỡng cửu phẩm linh thảo Ngưng Huyết Thảo!

Đinh Hạo tưởng tượng ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết xinh đẹp thanh nhã hình như kỳ vọng rất lớn vào hắn, vậy mà hắn quên bài tập nàng cho. Đinh Hạo nên làm sao đây?

Vương Tiểu Thất cắn thịt mãnh thú kho, cười gian nhìn Đinh Hạo hỏi:

- Hì hì, có phải là Đinh sư huynh quên chuyện gì không?

Các võ giả mỗi ngày kiên trì tu luyện không nghỉ cần nhiều huyết khí, năng lượng, một ngày ba bữa cơm bọn họ toàn ăn thịt. Về mặt này thì Vấn Kiếm tông rất chu đáo, thật nhiều mãnh thú cấp thấp bị săn thành năng lượng cung cấp sức lực cho các đệ tử trên bàn cơm.

Đinh Hạo nhìn Vương Tiểu Thất, hỏi:

- Nhìn ngươi cười dâm đãng như vậy chẳng lẽ có cách gì?

- Sư huynh nhìn xem đây là gì?

Vương Tiểu Thất lấy ba bồn hoa nhỏ bên dưới vạt áo ra, bên trong là thực vật rậm rạp um tùm giống kiếm lan, lá dài có quy luật rũ ra ngoài. Chính giữa một cành thô cỡ ngón tay mềm mại mọc lên, trên đầu có nụ hoa. Hoa nở tỏa mùi thuốc thơm.

Chính là cửu phẩm linh thảo Ngưng Huyết Thảo.

Ngưng Huyết Thảo là một loại linh dược cấp thấp chỉ có tác dụng ngừng máu.

Sau khi bị thương vò nát lá và cánh hoa đắp lên vết thương trong giây lát có thể cầm máu, dù động mạch chủ bị cắt vỡ cũng có thể cầm máu. Vì Ngưng Huyết Thảo có giá trị thực dụng cao nên là thuốc hay được nhiều võ giả cấp thấp chuẩn bị khi đi du lịch, đi trong hoang dã.

Đinh Hạo lấy làm lạ hỏi:

- Ngươi lấy đâu ra?

Vương Tiểu Thất chỉ vào thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngồi bên cạnh.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thói quen vò đầu, cười nói:

- Là ta nuôi. Trước kia ta khá thích hoa cỏ, trấn thợ săn có nhiều thảo dược toàn do con nít trồng, bởi vì người lớn không có thời gian làm mấy chuyện lặt vặt này. Bởi vậy nuôi Ngưng Huyết Thảo không khó với ta, thuận tiện giúp Vương sư huynh, Đinh sư huynh.

Đinh Hạo cười to.

* * *

- Ba chậu Ngưng Huyết Thảo này cành lá rất lớn, cành lóng lánh, nụ hoa nở mà không bung, rễ cắm sâu xuống đất vừa lúc hai tấc, râu phát triển trên dưới rõ ràng, dược tính tập trung vào không thất thoát, có thể được đánh giá siêu đẳng giáp.

Tây Môn Thiên Tuyết chỉ vào ba gốc Ngưng Huyết Thảo, vừa lòng gật đầu, hỏi:

- Là ba vị đệ tử nào bồi dưỡng ra?

Vương Tiểu Thất ngồi bên dưới sốt ruọt đứng lên.

Vương Tiểu Thất cười nịnh nọt nói:

- Thiên Tuyết giáo sư, đây là ta và Trương Phàm, Đinh Hạo sư huynh bồi dưỡng ra. Hì hì, nói thật với Thiên Tuyết giáo sư, vì nuôi ba gốc Ngưng Huyết Thảo này hại ba chúng ta tốn công rất nhiều. Mỗi ngày có thời gian là tưới nước, chăm bãm đất đai, toàn làm theo yêu cầu của Thiên Tuyết giáo sư. Đây là bởi vì chúng ta tôn kính Thiên Tuyết giáo sư.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nghe Vương Tiểu Thất nịnh che miệng cười.

Ngu ngốc cũng nhìn ra được Vương Tiểu Thất miệng loiwx trơn tru đang nịnh hót Tây Môn Thiên Tuyết.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện có chút hảo cảm với nữ giáo viên xinh đẹp chỉ lớn hơn mình vài tuổi. Trong thế giới này không cấm sư trò yêu nhau, các thiếu niên trong lứa tuổi tình yêu chớm nở nên tất nhiên là mơ mộng.

Hôm nay Tây Môn Thiên Tuyết mặc y phục giáo viên màu trắng không nhiễm bụi trần, bộ ngực đầy đặn sắp làm nứt vải, eo nhỏ, mông vêu hấp dẫn chết người. Từng động tác của Tây Môn Thiên Tuyết biểu lộ ra sức hấp dẫn, hơi thở trang ãnh đẹp tuyệt ập vào mặt muốn nghẹt thở.

Tây Môn Thiên Tuyết nghe Vương Tiểu Thất nói, mặt không biểu tình lạnh lùng nói:

- A! Phải không? Nuôi theo yêu cầu của ta? Ta không nói Ngưng Huyết Thảo cần mỗi ngày chăm đất tưới nước. Linh thảo này chịu rét chịu nóng, mỗi ngày tưới một nửa nước, không cần dặm đất, chỉ cần mỗi ngày sưởi nắng. Lạ thật, các ngươi tưới nước hàng ngày nhưng chúng vẫn sống được.

Nụ cười đông trên mặt Vương Tiểu Thất.

Chết tiệt, nói lỡ miệng!

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cười to.

Tây Môn Thiên Tuyết tiếp tục bảo:

- Tuy ba chậu Ngưng Huyết Thảo này có phẩm chất rất cao nhưng nhìn kiểu chậu hoa, thói quen sinh trưởng của thảo dược, độ sáng của cành lá, kích cỡ lớn nhỏ, độ rộng, cách bảo vệ nói lên chúng nó từ cùng một người chứ không phải ba người khác nhau dưỡng ra. Vậy thì Vương Tiểu Thất sư đệ, ngươi còn nhất định nói là ngươi và Đinh Hạo, Trương Phàm dưỡng chúng nó không?

Mặt Vương Tiểu Thất ủ rũ, đáng thương nói:

- Chết tiệt, ánh mắt của Thiên Tuyết giáo sư thật cao minh, là Trương Phàm sư đệ một mình nuôi.

- A? Trương Phàm?

Tây Môn Thiên Tuyết nhìn hướng thiếu niên thợ săn Trương Phàm không chút bắt mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

Tây Môn Thiên Tuyết vốn tưởng Vương Tiểu Thất mua ba chậu Ngưng Huyết Thảo từ vườn thuốc khu thương mại, dù sao nhìn cách gieo trồng, chu kỳ sinh trưởng, cành lá um tùm, phẩm chất đóa hoa, mùi thuốc tỏa ra chúng nó đều đạt trình độ siêu giáp đẳng, không phải tay mơ mới nhập môn làm được. Tây Môn Thiên Tuyết không ngờ nó thật sự từ tay một đệ tử ký danh.

Tây Môn Thiên Tuyết nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm lộ vẻ cục xúc, nhẹ gật đầu.

Tây Môn Thiên Tuyết có ấn tượng với thiếu niên này, mỗi lần người nghe giảng bài nghiêm túc nhất chính là thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.