“Ông nội, có phải ông giấu con điều gì không?”
Khi tất cả mọi người rời đi hết, lúc này Tần Nhiễm mới lên tiếng.
“Giấu cái gì? Ta không hiểu nha đầu con nói gì cả?”
Tần Hạc hai mắt nhắm nghiền, đầu liên tục lắc đáp.
“Ông có nhắm mắt lại để che giấu cặp mắt đảo liên tục mỗi khi nói dối cũng vô dụng thôi. Hơn ai hết con hiểu tình trạng của ông, cho dù có cố gắng đến mấy thì e rằng không đến 50 năm ông đừng mơ mà đột phá Nguyên Anh cảnh.”
“Ta…”
Tần Hạc chỉ biết cười khổ trong lòng. Đứa cháu gái này của ông trời sinh mẫn cảm dị thường, quả thực muốn dấu nó là điều không thể. Đang muốn giải thích thì lúc này, Tần Nhiễm lại bày ra bộ mặt thương tâm, nước mắt từ từ lăn trên má.
“Ông nội, ta biết ông muốn giành lại chỗ đứng cho tu tiên giả, nhưng dùng đến cách cực đoan như vậy sẽ khiến tuổi thọ của ông càng ít đi mà thôi. Ông là ngươi thân duy nhất của cháu, nếu chẳng may… chẳng may… hức hức…”
Thấy Tần Nhiễm khóc thương tâm như vậy, Tần Hạc liền tức giận bản thân. Cháu gái ngoan quan tâm ngươi như vậy, ngươi còn bày đặt giấu diếm? Ngươi có còn xứng là ông của nó hay không?
“Cháu gái ngoan, không phải ta cố tình giấu cháu. Đúng rồi, là do ta chưa kịp nói mà thôi. Đi vào nhà nào, ta cho cháu xem thứ này.”
Tần Hạc cố gắng dùng miệng lưỡi của mình để dỗ dành Tần Nhiễm. Nhưng ông không biết, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437983/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.