“Các ngươi nghĩ rằng ta dễ bị bắt nạt giống như đám tu tiên giả vô dụng khác đúng không?”
Lưu Minh Thành ngồi xuống nắm đầu một dị năng giả dưới chân lên, miệng không ngừng mỉa mai đối phương.
“Khốn kiếp! Nếu không phải bị trúng độc thì ta còn lâu mới bị một tên vô danh tiểu tốt như ngươi đánh bại.”
Dị năng giả kia tuy không còn chút sức lực phản kháng nhưng vẫn không hề khuất phục.
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Tất cả đều không thể tin Ngọc Lưu Thành lại có thể dễ dàng giải độc cho đối phương như vậy. Bọn họ biết rằng, nếu như Ngọc Lưu Thành giải độc cho những người kia, hắn chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.
Ngọc Lưu Thành vận chuyển linh khí trên bàn tay rồi đặt lên đầu dị năng giả kia. Lúc này, dị năng giả kia đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần độc tố trên người được giải, ông ta nhất định sẽ khiến Ngọc Lưu Thành phải hối hận vì đã sinh ra trên đời. Nhưng khi bàn tay của Ngọc Lưu Thành đặt lên đầu, ông ta phát hiện độc tố trong người không những không được giải mà sinh cơ trong người cũng dần dần bị hút cạn.
“Không… mau… mau thả ta ra… cứu… cứu ta… làm ơn…”
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, di năng giả kia liền già đi nhanh chóng. Hắn liên tục kêu cứu nhưng những người xung quanh vì lo sợ trúng phải độc của Ngọc Lưu Thành nên không dám vọng động. Đến khi toàn bộ thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437885/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.