Chương trước
Chương sau
“Hự… ầm…ầm…”

Thân thể Minh Thiên giống như một quả mít nặng nề rơi xuống đất. Khuôn mặt lúc này của ông ta đã bị đánh đến hoàn toàn biến dạng. Cái sừng dài trên đầu cũng bị bẻ gãy trông vô cùng thê thảm.

Nếu có thể giết chết đối phương, Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đó, nhưng tà tu lâu nay vẫn luôn lẩn trốn khắp nơi không hề để lộ tung tích. Muốn bắt được bọn chúng chắc chắn bọn họ cần phải moi được thông tin từ miệng của Tần Hạc.

“Khốn kiếp! Là các ngươi đã ép ta đến mức đường cùng này. Ta dù có trả giá bằng cả sinh mạng này cũng sẽ không tha cho các ngươi.”

Minh Thiên điên cuồng gào lên. Đôi mắt của ông ta càng dần chuyển sang một màu đỏ như máu. Minh Thiên đưa bàn tay lên, Minh Thần lập tức bị hút về phía ông ta.

“Cháu ngoan, có thể hy sinh vì đại cuộc chính là vinh hạnh đời này của cháu. Đến lúc Minh gia trở thành thế lực đứng đầu đại lục này, gia gia nhất định sẽ phong cháu làm đại công thần.”

Minh Thần cực kỳ hoảng sợ trước những lời nói của Minh Thiên. Hắn cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng hắn chợt nhận ra bản thân không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay. Thậm chí, hắn còn cảm thấy toàn bộ sinh cơ trong người đang bị hút cạn.

“Học Tổ Ma Công lâu như vậy cũng chỉ hút được chút âm khí này, ngươi quả thật vẫn là phế vật của Minh gia.”

Mặc kệ khuôn mặt của Minh Thần đang tỏ ra vô cùng đau đớn, Minh Thiên vẫn lạnh lùng rút toàn bộ sinh cơ đứa cháu ruột của mình.

Mặc dù không biết Minh Thiên muốn giở trò quỷ gì nhưng Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc biết, tà tu vốn có rất nhiều thủ đoạn. Chỉ cần lơ là một chút thôi cũng đủ để khiến mọi điều càng tồi tệ hơn. Lúc này, cả hai đồng loạt lao về phía Minh Thiên để ngăn cản.

“Muốn ngăn ta sao? Đừng vọng tưởng.”

Minh Thần đâm bàn tay của mình vào bụng Minh Thần rồi móc ra một viên ngọc màu tím. Viên ngọc được lấy ra, sinh cơ trên người Minh Thần cũng biến mất. Thân thể với một cái lỗ thủng giữa bụng của Minh Thần bị Minh Thiên ném sang một bên không thương tiếc.

Hành động tàn nhẫn này của Minh Thiên khiến không ít người cảm thấy kinh tởm. Có lẽ máu mủ ruột thịt đối với ông ta cũng chỉ là những con cờ mà thôi.

Minh Thiên cầm viên ngọc trên tay, lập tức một vùng sương màu tím dày đặc xuất hiện bao bọc lấy ông ta. Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc đang lao đến cũng phải dừng lại và tránh xa khỏi màn sương đó. Bởi vì chỉ vừa chạm vào thôi cũng đủ để khiến thân thể của tu tiên giả Hóa Thần cảnh cảm thấy đau nhức một trận.

“Các ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở đó cho ta.”

Minh Thiên khoái trá cười lớn. Người mang tiên thiên độc thể đa phần đều không thể chịu được lượng độc phát ra nên thường chết sớm. Chính vì vậy mà Hắc lão đã truyền thụ cho Minh Thần đạo thuật phong ấn và nuôi dưỡng độc thể trong độc châu này. Chỉ khi nào tu vi đủ cao mới có thể dần hấp thụ toàn bộ lượng độc trong độc châu. Trong thời gian tu luyện, nếu độc châu bị tổn hại, chủ nhân của nó cũng sẽ mất mạng.

Minh Thiên lợi dụng độc châu trong cơ thể của Minh Thần tạo ra một màn sương độc để bảo vệ bản thân trước sự truy đuổi của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc. Mặc dù ông ta biết thứ này chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi.

Bên trong màn sương độc, Minh Thiên lấy ra một cái đầu lâu bằng đá, ông ta đem toàn bộ lượng âm khí lấy được từ Minh Thần chuyển vào trong đó. Bỗng nhiên, hai hốc mắt của cái đầu lâu chợt sáng lên, sau đó nó liền bay vọt lên không trung rồi nổ tung.

Mặc dù chỉ là vụ nổ nhỏ nhưng lại khiến cho Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cảm thấy lo lắng không thôi. Trong khi bọn họ đang cẩn thận quan sát thì lúc này, trên trời lại truyền đến một âm thanh.

“Đám sâu kiến các ngươi cũng dám động vào người của bổn tiên?”

Ngay sau âm thanh đó, một bàn tay màu đen khổng lồ từ trên trời đánh xuống nơi mà Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc đang đứng.

Cả hai người nhanh chóng vận linh khí để chống đỡ bàn tay kia. Nhưng cho dù đỡ được một đòn này, bọn họ cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào rồi phun ra một ngụm máu.

“Không ngờ hạ tầng linh khí cạn kiệt lại xuất hiện hai tên Hóa Thần Cảnh. Nhưng đối với ta, các ngươi cũng không khác sâu kiến là mấy cả.”

Lúc này, một nam nhân mặc trường bào màu xanh, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

“Cung nghênh Thuần công tử hạ giới.”

Vừa nhìn thấy nam nhân này, Minh Thiên liền lập tức quỳ xuống hành lễ, thái độ vô cùng cung kính với đối phương.

“Không phải ta nói rằng, chưa thu thập đủ âm khí thì đừng gọi ta xuống hạ tầng hay sao? Ngươi cho rằng lời nói của ta là gió thoảng mây bay đúng không?”

“Bẩm công tử, thuộc hạ không dám trái lời của ngài. Chỉ vì xảy ra một chút sự cố nên ta mới đành phải mời công tử hạ giới trước mà thôi.”

Trước cái nhìn của vị Thuần công tử kia, Minh Thiên liền run sợ dập đầu giải thích. Sau khi thấy nét mặt của đối phương đã không còn cau có như trước, Minh Thiên lại vội vàng nói tiếp.

“Mặc dù ta chưa thu thập đủ âm khí cho công tử nhưng nữ nhân kia chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.”

Thuần công tử nhìn theo hướng tay của Minh Thiên, khi hắn thấy Ngọc Lưu Ly thì ánh mắt liền sáng lên.

“Ha ha, tốt, rất tốt. Nếu đại nghiệp sau này mà thành, ta chắc chắn sẽ giữ lời hứa với ngươi.”

Thuần công tử hài lòng gật đầu nói. Điều này khiến cho Minh Thiên như mở cờ trong bụng. Có câu nói này của công tử, ông ta sau này có thể an tâm trở thành người đứng đầu ở đại lục này rồi.

“Lưu Ly, chúng ta sẽ cản bọn chúng lại, con mau chóng chạy càng xa càng tốt.”

Mặc dù không biết bọn chúng cần Ngọc Lưu Ly để làm gì nhưng Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc nhất quyết không để đối phương được như ý. Cả hai lập tức lao về phía Thuần công tử muốn kéo dài thời gian cho Ngọc Lưu Ly trốn thoát.

Nhưng chỉ vừa lao đến gần đối phương, cả hai giống như bị thứ gì đó tóm chặt giữa không trung. Cho dù cố gắng vùng vẫy đến cỡ nào cũng không thể trốn thoát được.

“Đám sâu kiến các ngươi cũng dám cản trở bổn công tử? Cút!”

Chỉ một tiếng quát của đối phương cũng đủ khiến cho cả hai bị trọng thương.

“Thả ông của ta ra!”

Cho dù biết không phải là đối thủ của đối phương nhưng Ngọc Lưu Ly vẫn liều mình lao lên để giải cứu ông mình. Nhưng số phận nàng cũng không khác hai người kia là mấy, chỉ vừa tiến lại gần, nàng đã bị tóm gọn giữa không trung.

“Không những căn cơ rất tốt mà còn rất xinh đẹp. Quả thực rất đúng ý bổn công tử.”

Mặc dù ở hạ tầng nhưng căn cơ và dung mạo của Ngọc Lưu Ly còn tốt hơn rất nhiều so với đám tiên tử ở trung tầng của hắn. Có một lô đỉnh tốt như vậy, không tới 10 năm, hắn nhất định sẽ trở thành đệ nhất thiên tài ở trung tầng.

Thuần công tử bước lại gần Ngọc Lưu Ly, bàn tay hắn đang muốn chạm vào nàng thì một tiếng quát vang lên.

“Bỏ ngay cái bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người nàng.”

“Một con kiến như ngươi cũng dám khiêu khích ta hay sao?”

Thuần công tử khinh khỉnh nhìn về phía Nguyễn Nam. Hắn liếc mắt cũng dễ dàng nhận ra, đối phương chính là một người bình thường không hơn không kém. Loại người này, chỉ cần hắn khẽ liếc mắt cũng đủ khiến đối phương chết vài lần rồi.

“Bẩm công tử, đây chính là kẻ đã phá hỏng kế hoạch của ta. Nếu không ta đã sớm lấy được nữ nhân này về cho ngài rồi.”

Từ sau khi hợp thể làm một, Minh Thiên cũng tiếp nhận được ký ức của Lưu Minh Thành. Chính vì vậy mà ông ta có thể nhận ra Nguyễn Nam chính là người đã cứu chữa cho Ngọc Kỳ Lân, phá hoại kế hoạch mà ông đã chuẩn bị.

“Dám cả gan phá hỏng chuyện của ta, bây giờ còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, quả thực nên ta nên dạy dỗ ngươi cẩn thận rồi.”

Thuần công tử hung ác nhìn Nguyễn Nam. Khi Nguyễn Nam vừa xuất hiện, hắn đã thoáng thấy nét vui mừng hiện lên trên mặt Ngọc Lưu Ly. Lúc này, hắn chợt nghĩ ra hàng ngàn cách hành hạ Nguyễn Nam trước mặt nàng để khiến nàng phải tự động quy phục hắn.

Không chỉ Ngọc Lưu Ly mà ngay cả Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc khi thấy Nguyễn Nam ra mặt, bọn họ liền vô cùng vui mừng. Mặc dù người trước mặt bọn họ thực lực vô cùng cao nhưng so sánh với công tử thì chẳng khác nào trẻ con và người lớn cả.

“Ký chủ, mặc dù Tiên Nhân Cảnh đối với ta chỉ là rác rưởi nhưng đối với ngươi thì chính là thần tiên đó. Người bình thường như ngươi cho dù có đến hàng tỷ người cũng không đỡ nỗi một ngón tay của đối phương đâu.”

Trên đường xuống đây, Nguyễn Nam đã nghe hệ thống nói câu này không biết bao nhiêu lần. Nhưng cho dù có nguy hiểm hơn nữa, hắn cũng không thể nhìn bọn họ gặp nguy hiểm được.

“Mặc dù ta chỉ là người bình thường nhưng không phải ta còn có siêu cấp hệ thống là ngươi bên cạnh hay sao? Chỉ cần có ngươi, ta tin cho dù là thần ta cũng có thể treo lên đánh.”

Nguyễn Nam biết bản thân hắn cho dù là tu tiên giả yếu kém nhất cũng không thể đánh bại chứ đừng nói gì là một đại boss như Thuần công tử. Lúc này, để chiến thắng đối phương, cách duy nhất của hắn chính là nịnh bợ hệ thống mà thôi.

Quả nhiên chỉ một hai câu nói của Nguyễn Nam, hệ thống đã cảm thấy vô cùng hài lòng. Lúc này, nó liền vỗ ngực tự tin nói.

“Đúng vậy! Có bổn hệ thống ở đây, tiên nhân, thánh nhân gì ta cũng giúp ngươi treo lên đánh.”

“Được rồi! Vậy mau đưa cho ta lá bùa lần trước.”

Nguyễn Nam xòe tay ra, một lá bùa màu vàng liền xuất hiện trong tay hắn. Khi hắn ném lá bùa này ra, lá bùa trực tiếp bay đến trước mặt Thuần công tử.

“Hừ! Trò trẻ con.”

Thuần công tử nhếch mép khinh thường. Hắn vung tay muốn hủy lá bùa nhưng lại nhận ra, lá bùa kia không thể bị phá hủy. Trong khi hắn còn đang bất ngờ thì lá bùa này đã dính lên trán hắn rồi tan biến.

Lúc trước, chỉ cần đến gần thôi mà Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc đã bị đối phương dễ dàng khống chế. Bây giờ công tử chỉ nhẹ nhàng ném lá bùa đi, đối phương lại không thể đỡ được.

“Công tử quả thực quá khủng bố rồi.”

Cả hai đều âm thầm cảm thán trước thực lực khủng bố đó của Nguyễn Nam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.