“Ta tên là Lập Nguyên… khoan đã, dường như cái đoạn giới thiệu này ta đã nói qua mấy lần rồi đúng không? Nhưng cho dù là vậy, ta cũng không thể nhịn được mà phải nói với các ngươi.”
“Ta được một người chuộc ra từ tay đám dị năng giả và nhận làm đồ đệ. Người ấy không những hiền lành tốt bụng mà y thuật cũng vô cùng tinh thông. Ta nguyện dùng tất cả sức mình để bảo hộ cho sư phụ một đời bình an. Nhưng đấy là những thứ mà ta tưởng tượng ra mà thôi.”
“Vốn ban đầu ta chỉ cho rằng Ngọc gia chủ và Tần minh chủ chỉ vì nể phục y thuật của sư phụ nên khách sáo với ngài ấy, nhưng ta đã lầm. Bọn họ căn bản không phải là nể phục mà là hoàn toàn bị khuất phục trước thực lực của sư phụ.”
“Từng là một hoàng tử, ta đã tận mắt thấy qua rất nhiều bảo bối, dược phẩm trân quý, nhưng những thứ đó so với đồ của sư phụ thì chính là rác rưởi. Ngoài đống nông cụ không rõ phẩm cấp nhưng chắc chắn vượt xa tiên khí, nhưng thứ đồ như rau củ, vật dụng trong nhà đều mang trong mình lượng linh khí thuần khiết nhất. Tất cả không chỉ có một hai món đồ mà ở xung quanh ta lúc này đều là những thứ đó.”
Vì sợ Lập Nguyên đi đường xa nên mệt mỏi, Nguyễn Nam đã bắt hắn ở lại nhà nghỉ ngơi. Không ngờ khi Nguyễn Nam vừa đi khỏi, Lập Nguyên liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang soi mói khắp cả cơ thể mình. Cho dù đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437874/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.