“Thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?”
Cầm quả cầu trong suốt trong tay, Ngọc Lưu Ly xoay đi xoay lại, nhìn kỹ mọi chỗ nhưng không thấy bất kỳ điểm khác thường nào trên viên ngọc này cả. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi nàng nhận được món đồ này. Cho dù đã làm đủ mọi cách như dùng linh thức thăm dò, dùng lửa đốt, nhúng vào trong nước, nhỏ máu nhận chủ, thậm chí nàng còn thử hô lớn “mở ra hỡi truyền thừa ngàn năm” nhưng quả cầu này vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào cả.
“Đúng như mọi người nói, thứ này có lẽ không nên thuộc về mình.”
Ngọc Lưu Ly chán nản nằm dài trên bàn. Nghĩ đến những chuyện xảy ra bên trong thí luyện cuối cùng, Ngọc Lưu Ly cảm thấy sở dĩ bản thân có thể nhận được quả cầu này hoàn toàn là nhờ sự trợ giúp của công tử. Điều đó cũng giải thích tại sao nàng lại không thể khám phá ra được bí mật của thứ này.
“Đúng rồi! Công tử!”
Ngọc Lưu Ly thiếu chút nữa đã quên mất người lợi hại nhất mà nàng quen biết. Với thực lực thông thiên của công tử, chắc chắn có thể dễ dàng khám phá ra bí mật của món đồ này.
“Nhưng liệu công tử có chịu giúp mình hay không?”
Trong lòng Ngọc Lưu Ly lại bắt đầu lo lắng. Mặc dù lần trước ở lôi đài, ngài ấy đã nhiệt tình cổ vũ nàng, thậm chí còn gọi một cách rất thân mật, nhưng sau đó mối quan hệ của cả hai lại chẳng có một chút tiến triển nào cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437853/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.