Ninh Tri chỉ vào đứa nhỏ trong bức ảnh, hỏi mẹ Lục: “Mẹ, đứa bé này là ai vậy?” “Con không nhận ra à? Đây là Thâm Viễn, anh hai của tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cười nói: “Đây là bức ảnh chụp chung vào năm đầu tiên khi nhà mình nhận nuôi Thâm Viễn.” Ninh Tri nhíu mày, trách không được khi cô nhìn thấy đứa bé ở nhà trẻ kia liền cảm thấy quen thuộc, sự quen thuộc của cô bắt nguồn từ trong ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ đã từng gặp Lục Thâm Viễn. Ảnh chụp tiểu Lục Tuyệt lúc này so với lúc ở nhà trẻ lớn hơn một chút, nói cách khác, ngay lúc đó Lục Thâm Viễn còn chưa được Lục gia nhận nuôi. Vậy vì sao hắn lại muốn bắt nạt tiểu Lục Tuyệt? Là do hắn cảm thấy tiểu Lục Tuyệt quá dễ bắt nạt? Hay chỉ là sự đùa giỡn của bọn nhỏ? Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cho dù lúc đó đối phương còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, Ninh Tri vẫn chẳng có ấn tượng tốt gì đối với nam chủ này, cho dù sau này đối phương có tương lai xuất sắc, có năng lực, có thể khống chế toàn bộ tập đoàn Lục thị, trở thành một Lục tổng lợi hại. “Thâm Viễn là con trai của bạn Đông Chu, cha mẹ nó bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, suy xét đến tình huống của tiểu Tuyệt, Đông Chu quyết định nhận nuôi thằng bé, gia nghiệp của Lục gia có người hỗ trợ xử lý, tiểu Tuyệt cũng có thể có thêm một nơi để dựa vào.” Mẹ Lục không muốn thừa nhận bệnh tình của Lục Tuyệt đã chú định hắn không thể quản lý Lục gia. Trên mặt mẹ Lục có chút trấn an, “Đứa nhỏ Thâm Viễn này rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết nghe lời, cũng có năng lực, quan trọng nhất chính là nó rất quan tâm tiểu Tuyệt, là một người anh trai tốt.” Ninh Tri cơ hồ nhịn không được mà bĩu môi, khi còn nhỏ Lục Thâm Viễn nào có hiểu chuyện? Hắn còn đem tiểu Lục Tuyệt đẩy từ trên cầu thang xuống. Bởi vì cô đã cứu tiểu Lục Tuyệt, nhân quả thay đổi nên chuyện này chỉ có một mình cô biết, trong trí nhớ của mẹ Lục không hề có chuyện tiểu Lục Tuyệt ngã cầu thang. Sau khi rời khỏi phòng mẹ Lục, lúc Ninh Tri đi lên lầu liền gặp phải Lục Thâm Viễn. Lục Thâm Viễn vẫn luôn cùng ba Lục lăn lộn trên thương trường, cả người đều tràn ngập hơi thở thương nhân, hơn nữa bề ngoài hắn tuấn lãng, khí chất lãnh khốc, xác thật rất phù hợp với hình tượng nam chủ. Nếu Lục Thâm Viễn là thợ săn giảo hoạt, như vậy Lục Tuyệt giống như là một con mồi nhỏ bé trốn trong cái xác cứng ngắc không dám gặp người, cả người tràn ngập hơi thở sạch sẽ, thuần khiết. Lục Thâm Viễn dừng bước chân, “Tôi nghe quản gia nói mấy ngày gần đây Lục Tuyệt đột nhiên mất khống chế đều là do cô đã trấn an nó.” Ninh Tri an tĩnh chờ đợi đối phương nói tiếp. “Nếu cô có thể giúp tiểu Tuyệt, tôi hy vọng cô sẽ luôn chăm sóc thằng bé thật tốt.” Mặc kệ ngữ khí hay là thần sắc, Lục Thâm Viễn đều rất phù hợp với hình tượng một người anh trai tốt. Lúc này, Ninh Tri mới gật gật đầu. Trong phòng, Lục Tuyệt đã tắm rửa xong, Ninh Tri phát hiện hắn tựa như đã được lắp sẵn đồng hồ báo thức trong người, đúng giờ đến khó tin. Trên người hắn mặc quần áo mới hôm nay cô mua cho, là một bộ áo ngủ màu lam có họa tiết hoa đỏ rực, xinh đẹp. Lúc mua bộ quần áo này, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt đã toát ra một mặt trời nhỏ, lúc đó Ninh Tri liền biết hắn rất thích nó. Ninh Tri chỉ nhìn lướt qua một chút, trên áo ngủ là một bông hồng lớn đỏ rực chói mắt, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Khó trách ngay cả mẹ Lục yêu thương Lục Tuyệt như vậy cũng chri chuẩn bị cho hắn một tủ đồ màu đỏ, thật sự là hắn mặc đồ hoa trông quá chói mắt. “Lục Tuyệt, em muốn cùng anh thương lượng một việc.” Ninh Tri không hy vọng trước khi ngủ với sau khi tỉnh ngủ mình đều nhìn thấy một người ăn mặc sặc sỡ như vậy nằm bên cạnh. Lục Tuyệt mặc áo ngủ lam có bông hoa đỏ thẫm ngước mắt nhìn lên, đôi mắt dào hoa sinh đẹp hơi nhíu lại, thần sắc mờ mịt, ngốc ngốc đáng yêu. A, đột nhiên Ninh Tri lại cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, cô không nên vì ham mặt trời nhỏ của hắn mà buông thiên tính của hắn ra, để cho hắn mua nhiều quần áo hoa cay mắt như vậy. Môi cô run rẩy, trong đầu đang sắp xệp lại từ ngữ, cố gắng không làm thương tổn tâm hồn mỏng manh của hắn, “Quần áo của anh......” Lục Tuyệt khó có khi chủ động đáp lại cô, “Đẹp.” Ninh Tri:...... Cô thả nhẹ thanh âm, dỗ dành hắn, “Quá hoa hòe, không thích hợp với anh, bộ đồ màu đỏ hôm nay em mua cho anh rất đẹp, hay là anh mặc màu đỏ đi.” Mắt Lục Tuyệt hơi nghiêng nhìn cô một cái, lại nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt, môi mỏng mím đến gắt gao. Cho dù trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không có biểu tình gì, Ninh Tri vẫn thấy trên đỉnh đầu hắn bắn ra hai đóa mây đen, cô biết hắn rất không cao hứng. Ninh Tri giãy giụa, “Vậy chúng ta thương lượng một chút, buổi tối anh có thể mặc quần áo hoa, ban ngày vẫn mặc đồ đỏ có được không? Em cảm thấy anh mặc đồ đỏ nhìn rất đẹp.” Lục Tuyệt cúi đầu, không hừ một tiếng. Tâm Ninh Tri run lên, hắn làm sai cái gì? Hắn chỉ thích mặc quần áo xinh đẹp thôi mà, hắn không sai, người sai chính là cô! Thứ sai chính là đôi mắt này của cô! Lục Tuyệt mím chặt môi, một hồi lâu sau mới phun ra một tiếng “Ân” từ trong cổ họng. Sau đó hắn liền không để ý tới cô nữa. Lục Tuyệt mặc đồ hoa lặng lẽ nằm lạc trên giường, nhắm mắt lại. Ninh Tri cởi giày ra, cô chui vào trong ổ chăn, lén lút duỗi tay qua câu ngón tay Lục Tuyệt, “Lục Tuyệt.” Hắn không có phản ứng. Ninh Tri động đậy thân thể, hướng tới gần hắn, đầu ngón tay lại ngoéo hắn một cái, đầu cô tiến đến bên tai hắn, ôn nhu nói: “Anh đừng tức giận, anh thích màu sắc sặc sỡ, ngày mai em sẽ đưa anh đi mua thật nhiều qυầи ɭóŧ màu sắc sặc sỡ có nhiều hoa văn xinh đẹp.” Cô dỗ hắn, “Anh mặc ở bên trong, ai cũng không cho xem.” Lục Tuyệt mở to mắt, ánh mắt hắn hơi chuyển, “Qυầи ɭóŧ cho em xem.” Nghĩ đến nơi nào đó phía dưới của hắn, mặt Ninh Tri nóng lên, cô nhanh chóng dịch dịch cơ thể ra xa hắn, “Em không xem!” Bóng đêm bao trùm. Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ của Lục Tuyệt, Ninh Tri mở to mắt. Hôm nay, cô lấy được năm cái mặt trời nhỏ, hai cái đã đổi lấy 2% hào quang, còn dư lại ba cái mặt trời nhỏ, cô tính toán đi cứu Lục Tuyệt. Ninh Tri liên hệ Bá Vương, đem ba mặt trời nhỏ đưa cho nó, “Sau khi đi qua, có phải tôi vẫn sẽ không liên hệ được với cậu nữa có đúng không?” Bá Vương: 【 đúng. 】 Ninh Tri: “Sau khi tôi cứu Lục Tuyệt liền sẽ tự động bị đưa về?” Nói như vậy, cô phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, ít nhất trước khi cô rời đi sẽ nói tạm biệt với tiểu Lục Tuyệt một chút, lần trước cô rời đi vội vàng, còn không kịp hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nhóc. Bá Vương: 【 chủ nhân thực thông minh. 】 Ninh Tri đại khái đã hiểu rõ, “Được rồi, cậu đưa tôi đi qua đi.” Dù sao trở về cứu Lục Tuyệt cũng giống như đang nằm trong mơ vậy, thời gian ở trong mơ rất dài mà khi tỉnh lại cô lại phát hiện mới trôi qua không đến mười phút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]