Ninh Tri có cảm giác nơi này giống như ở trong một không gian nhỏ, xung quanh đều đóng kín.
"Lục Tuyệt."
Ninh Tri tiến đến gần chỗ bóng đen, cô biết đó là anh.
Trong bóng tối, cậu thiếu niên nâng mí mắt, nơi đầu mũi phảng phất mùi hương quen thuộc. Anh đưa tay ra.
Đầu ngón tay lành lạnh dừng trên mặt Ninh Tri, nhẹ nhàng chạm vào, đang mường tượng ngũ quan của cô từ mắt, mũi đến miệng.
Một lúc sau Lục Tuyệt mới rụt tay lại. Chất giọng khàn khàn của anh lộ rõ vẻ vui mừng: "Chị gái kỳ lạ."
Chị gái kỳ lạ trở về rồi.
Ninh Tri nghe thấy Lục Tuyệt đáp lại mình, ánh mắt cô mừng rỡ. Còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo cô đã bị Lục Tuyệt kéo vào lòng.
Vòm ngực anh thời niên thiếu không được rộng lớn và vững trãi như khi trưởng thành, nhưng vẫn đủ rắn chắc và ấm áp. Ninh Tri được anh ôm vào lòng mà chẳng hiểu gì.
Lục Tuyệt cúi xuống, vùi đầu vào hõm vai Ninh Trị, thì thầm nói: "Chị gái kỳ lạ."
"Đừng sợ, có chị đây." Ninh Tri an ủi anh, không biết lần này anh đã phải chịu tổn thương gì.
Không gian chung quanh không lớn, chỉ đủ để cô và Lục Tuyệt co chân ngồi, ngay cả đứng lên cũng không nối.
"Đây là đâu thế?" Ninh Tri hỏi anh.
Lục Tuyệt cọ cọ đầu lên vai cô, giống như một chủ củn con quyến luyến chủ, không nói tiếng nào.
"Không sao đâu, chị đưa em ra ngoài." Ninh Tri tưởng rằng Lục Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-nu-xung-khong-chay-nua/2360227/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.