Hơi thở ấm áp phả vào gáy Ninh Tri, làm cô hơi ngứa.
Bên tai là tiếng thì thầm của Lục Tuyệt, tai cô cũng đã mềm ra rồi.
Mà Lục Tuyệt vẫn giống như vô cùng tủi thân, như nhóc đáng thương vậy, tiếp tục thì thầm: "Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi."
Lục Tuyệt sẽ không giải thích cho mình, cũng không hiểu phải tranh luận cho mình, anh chỉ biết là chị gái kỳ lạ không thể bỏ rơi anh.
Đầu anh chôn ở hõm vai Ninh Tri không ngừng di chuyển cọ xát, giống như cún con dính chủ không muốn buông ra, khe khẽ kêu, xin chủ nhân đừng bỏ rơi nó.
"Bỏ rơi anh? Sao em lại muốn bỏ rơi anh chứ?" Ninh Tri có phần không hiểu.
Ninh Tri không rõ vì sao đột nhiên Lục Tuyệt sẽ có suy nghĩ kỳ quái này.
Cô xoay người, đối mặt với anh, dưới ánh đèn mờ, đội mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt tối lại, anh mím môi, trên đỉnh đầu vẫn treo một đám mây đen nhỏ.
Anh vẫn đang không vui.
Ninh Tri mở miệng dỗ dành anh: "Nơi này là nhà của anh, không ai dám vứt bỏ anh cả."
Lục Tuyệt sốt ruột nói: "Em đừng bỏ rơi, anh."
Ninh Tri duỗi tay bóp khuôn mặt tuấn tú lạnh trắng của anh, cười trả lời: "Ừm, em cũng sẽ không bỏ rơi anh."
Một giây sau, đám mây đen nhỏ trong ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất.
Ninh Tri hơi ngạc nhiên, hóa ra anh cho rằng mình sắp bị bỏ rơi nên không vui sao?
Ninh Tri cảm thấy buồn cười, trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao có thể có suy nghĩ siêu cấp đáng yêu như thế này.
Ninh Tri mặt đối mặt với Lục Tuyệt, cô nói cho anh biết: "Bây giờ quan hệ giữa chúng ta là vợ chồng, là hợp pháp, nếu như muốn tách ra, không muốn ở bên đối phương nữa thì cần người kia đồng ý ký tên."
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh nói: "Không ký, anh."
Ninh Tri cong mắt cười: "Ừm, không ký, chúng ta chỉ có thể mãi mãi ở bên nhau thôi."
Đáy mắt đen nhánh của Lục Tuyệt bừng lên ánh sáng, anh lẳng lặng nhìn Ninh Tri, vẻ mặt ngơ ngác, anh muốn mãi mãi ở bên chị gái kỳ lạ.
Ninh Tri tiến tới, dán môi vào trên môi anh: "Ngủ đi."
Cô lại thu hoạch được một mặt trời nhỏ.
Lục Tuyệt thích có qua có lại, anh cũng xích lại gần Ninh Tri, chủ động, xấu hổ hôn vào môi Ninh Tri một cái, sau đó mới nhắm mắt lại đi ngủ.
Ninh Tri thấy lại thu hoạch được một mặt trời nhỏ, cô cười cười, hiện tại trong kho lưu trữ của cô có tổng cộng 134 mặt trời nhỏ.
...
Sản nghiệp nhà họ Ninh trải rộng khắp cả nước, nên cho dù ở thành phố B thì ông cụ Ninh cũng có không ít nhà ở.
Trong đêm đen yên tĩnh.
Quản gia đứng bên cạnh ông cụ Ninh, ở bên ông ấy: "Ông chủ, bây giờ trời đã khuya, bác sĩ đã dặn ông cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Ông cụ Ninh nhìn ảnh chụp, có ảnh vợ, có ảnh con trai khi còn bé, còn có cả ảnh từ khi còn bé đến lớn của Ninh Tri, ông hơi đẩy kính mắt, lật từng tấm ảnh chụp một xem ảnh.
"Hôm nay tinh thần tôi tốt, vẫn chưa buồn ngủ." Mặc dù báo cáo giám định vẫn chưa có, nhưng trong lòng ông cụ Ninh đã có phán đoán.
Quản gia đã đi theo ông cụ Ninh mấy chục năm, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng ông cụ, quản gia biết, tâm trạng hiện tại của ông cụ rất tốt.
Ông cụ cô đơn tịch mịch nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được người thân, quản gia rất vui vẻ thay ông cụ.
"Ông cảm thấy đứa con trai út nhà họ Lục kia thế nào?" Ông cụ Ninh đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy ông cụ Ninh hỏi như vậy, quản gia biết ông cụ như thế này là đã xem cô Ninh là cháu gái ruột mà đối đãi, nếu không thì ông ấy sẽ không quan tâm đến chồng cô Ninh.
Quản gia nói năng khéo léo: "Cậu hai nhà họ Lục rất trầm lặng ít nói."
Ông cụ Ninh gật gật đầu, ông ấy đã tìm hiểu, người mắc bệnh tự kỷ không thích nói chuyện, lạnh lùng lại không quan tâm đến người khác, có một số người bệnh thì trí lực có vấn đề, khả năng tự chăm sóc bản thân kém, có rất nhiều vấn đề.
Ông cụ Ninh nghĩ đến cháu gái mình bị ép gả cho người như thế, niềm vui sướng trong lòng ông ấy giảm đi không ít, chỉ có đau lòng.
Cháu gái của ông ấy đáng lẽ phải được ngàn vạn sủng ái, được người khác vây quanh ủng hộ như sao vây quanh trăng, đến ngay cả chuyện lựa chọn bạn đời cũng nên là hàng ngàn hàng vạn con em ưu tú trẻ tuổi tùy ý để con bé lựa chọn.
Gia thế giữa nhà họ Lục và nhà họ Ninh tương đương nhau, đáng tiếc là con trai út của họ bị bệnh, không phải người bình thường.
"Ông đi tìm hiểu rõ ràng xem giữa con trai út nhà họ Lục và Ninh Tri đã xảy ra chuyện gì đi." Ông cụ Ninh nói.
"Vâng thưa ông chủ." Quản gia nhanh chóng đáp lời.
Trong quá trình điều tra, bọn họ phát hiện cô Ninh và cậu hai nhà họ Lục chỉ đăng ký ở nước ngoài, cũng không chính thức công khai với bên ngoài.
Nếu như trước kia là nhà họ Lục uy hiếp bắt cô Ninh gả cho Lục Tuyệt, bây giờ có ông cụ Ninh ở đây thì cô Ninh có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Một đêm này, rất nhiều người không thể ngủ ngon.
Nhất là mẹ Lục, bà ấy lại trở mình, mắt nhắm lại cũng không buồn ngủ chút nào.
"Sao vậy? Không ngủ được ư?" Ba Lục bị vợ làm tỉnh giấc.
"Ừm." Mẹ Lục nói: "Chuyện của Lâm Điềm Điềm, anh phải nói cho rõ ràng với thằng bé Thâm Viễn đấy, chúng ta cũng không phải là trách nó, nhưng vợ nó làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, nó cũng có trách nhiệm, sau này nó vẫn có thể về nhà còn Lâm Điềm Điềm cũng không cần dẫn về nữa."
Tính tình mẹ Lục thẳng thắn, bà ghét nhất là người vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa, nghĩ đến trước đây mình nhìn nhầm người, trong lòng bà bực bội vô cùng.
"Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với nó, xem xem nó xử lý chuyện này thế nào." Trong đêm, khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tủ của ba Lục trở nên dịu dàng: "Em không cần quan tâm."
"Vậy em mặc kệ chuyện Lâm Điềm Điềm đấy. Em chỉ quan tâm đến Tiểu Tuyệt thôi, thằng bé phải làm sao bây giờ." Bây giờ mẹ Lục không biết nên vui vẻ hay nên khó chịu: "Tối nay lúc ăn cơm, em thấy ông cụ Ninh cứ luôn quan sát đánh giá Tiểu Tuyệt."
"Nếu như Ninh Tri đúng thật là cháu gái của ông ấy, Tiểu Tuyệt chính là cháu rể của ông ấy, có lẽ nào ông ấy không thích Tiểu Tuyệt hay không?" Mẹ Lục ưu sầu nói.
Ninh Tri có thể tìm được người thân, đương nhiên bà cũng cảm thấy vui vẻ thay Ninh Tri, nhưng điều bà lo lắng hơn cả đó chính là sẽ tạo thành biến cố giữa Ninh Tri và con trai.
Bây giờ Ninh Tri và con trai chung sống với nhau càng ngày càng tốt, bà đều nhìn thấy ghi vào trong mắt, bà không hi vọng quan hệ giữa hai người sẽ ngày càng phức tạp.
Ba Lục an ủi vợ: "Ninh Tri và Lục Tuyệt là vợ chồng. Ông cụ không phải là người không nói đạo lý, cho dù ông ấy không thích Lục Tuyệt thì ông ấy cũng sẽ không cưỡng ép chia rẽ bọn nó."
Mẹ Lục cảm thấy lời này rất có lý, dù ông cụ không thích thì sao chứ, Ninh Tri và Tiểu Tuyệt đã đăng ký kết hôn với nhau, là vợ chồng hợp pháp.
Bà cảm thấy là mình đã lo lắng thái quá rồi.
...
Ngày hôm sau, kết quả báo cáo giám định đưa đến tay ông cụ Ninh đầu tiên.
Mặt mũi quản gia đầy vui mừng: "Chúc mừng ông chủ, cuối cùng thì ông chủ cũng đã tìm được người thân rồi."
Cánh tay cầm báo cáo của ông cụ Ninh run rẩy không ngừng được, cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc niềm vui sướng to lớn này xảy đến thì ông vẫn không nhịn được kích động: "Ông nhìn xem bộ quần áo hôm nay tôi mặc thế nào, sắc mặt tôi hôm nay thế nào?"
"Rất tốt, hôm nay ông chủ trông rất có tinh thần." Quản gia vội vàng nói.
"Có phải tôi quá nghiêm túc rồi hay không, tôi xụ mặt thì có thể nào dọa đến đứa trẻ hay không nhỉ?"
"Hôm qua tôi thấy cô Ninh cư xử lễ phép, nói chuyện cũng rõ ràng mạch lạc, làm việc có chừng mực, là người đã có từng trải, sẽ không dễ dàng bị hù dọa đâu ạ." Đây là lần đầu tiên quản gia trông thấy ông cụ căng thẳng như vậy.
"Ông xem tiểu bối trong nhà có ai không sợ tôi chứ?" Ông cụ chỉ sợ mình quá nghiêm túc, ông cố gắng làm dịu xuống vẻ mặt trên mặt mình.
Quản gia cười nói: "Cô Ninh không giống với bọn họ."
Đám tiểu bối bên chi nhánh nhà họ Ninh cần lấy lòng ông cụ Ninh, nhưng cô Ninh thì không giống họ, cô chỉ cần cười một cái thôi là ông cụ Ninh đã có thể hái trăng, hái sao cho cháu gái mình rồi.
"Đúng, Tiểu Tri không giống với chúng nó." Ông cụ Ninh chống quải trượng, khuôn mặt đầy vui mừng: "Ông đi bảo người chuẩn bị xe đi, bây giờ chúng ta đến nhà họ Lục."
"Ông chủ, ông uống thuốc trước đã, để tôi đi bảo người chuẩn bị xe."
"Hôm nay tinh thần tôi rất tốt, không cần uống."
Quản gia bất đắc dĩ: "Ông chủ, bác sĩ đã dặn rồi, nhất định phải nhìn thấy tận mắt ông uống thuốc."
"Được rồi đấy lão Tưởng, ông cũng học được cái thói dài dòng như vậy từ lúc nào thế, còn nói nhiều hơn cả một ông già như tôi..."
...
Tại nhà họ Lục, mẹ Lục và ba Lục đều đang ở đây, hôm nay ba Lục không đến công ty, mọi người đều đang đợi kết quả.
Mà người trong cuộc là Ninh Tri thì lại rất ung dung thoải mái, trong lòng cô đã có đáp án, dù sao thì lúc trước Lâm Điềm Điềm tính toán nhiều như vậy, muốn thế chỗ cô, mạo nhận thành cháu gái nhà họ Ninh, rất hiển nhiên, Lâm Điềm Điềm cũng đã xác nhận được điều gì đó.
Hành động của Lâm Điềm Điềm đã chứng minh cô đúng là cháu gái của ông cụ Ninh.
"Ông chủ, bà chủ, ông cụ Ninh tới rồi ạ." Quản gia vội vàng đi vào thông báo.
Ba Lục và mẹ Lục đều đứng lên, nhìn thấy sự vui mừng trên mặt ông cụ Ninh, bọn họ đã biết đáp án.
"Bác Ninh, thứ bác cầm tới là báo cáo giám định ư?" Ba Lục hỏi.
"Ừm, lấy được rồi." Ông cụ Ninh để quản gia nhanh chóng đưa báo cáo cho Ninh Tri.
Vẻ mặt ông ấy khi nhìn Ninh Tri có thêm vài phần dè dặt, đây là đứa cháu gái ông mong mỏi hơn nửa đời người, mới tìm được trở về.
Ninh Tri xem mấy lần, cô ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt căng thẳng và mong chờ của ông cụ Ninh, tay cầm quải trượng của ông ấy không ngừng nắm chặt lại.
Ninh Tri suy nghĩ một lúc lâu, cô nhỏ giọng gọi một câu: "Ông nội."
Ông cụ Ninh sửng sốt tại chỗ, người cả một đời đã trải qua nhiều gian nan vất vả như ông suýt chút nữa không thể cưỡng lại được mà nghẹn ngào nấc một tiếng, khóe mắt ông lập tức rưng rưng.
Ninh Tri nhìn thấy hốc mắt ông cụ Ninh có nước mắt chảy ra, cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có thể hiểu được, lại gọi thêm một tiếng: "Ông nội."
Ông cụ Ninh cũng không sợ mất mặt, ông ấy dùng ống tay áo lau lau khóe mắt: "Ngoan, ngoan, ngoan lắm."
Quản gia đứng bên cạnh cũng đỏ mắt, ông ấy biết ông chủ đã kìm nén bao lâu, bây giờ cuối cùng ông ấy cũng không phải cô đơn lẻ loi một mình nữa.
Một hồi lâu sau, ông Ninh mới bình tĩnh lại được: "Bác muốn dẫn Tiểu Tri về nhà họ Ninh, vất vả lắm mới tìm được con bé, con bé hẳn phải biết nhà mình ở đâu."
Nghe vậy, mẹ Lục nói thầm không ổn rồi, bà ấy vội vàng mở miệng nói: "Bây giờ Tiểu Tri là con dâu của nhà họ Lục chúng con..."
Bà ấy vẫn chưa nói xong đã bị ba Lục ở bên cạnh nắm tay bà ấy ngăn lại: "Ý của bác Ninh là dẫn cháu gái trở về một thời gian ngắn, em không cần hốt hoảng, Ninh Tri cũng không phải là không trở về nữa."
Mẹ Lục ý thức được là mình quá căng thẳng, bà ấy thở phào nhẹ nhõm: "A phải, Tiểu Tri đã nhận lại ông nội, quả thực nên trở về thăm."
Ông cụ Ninh hỏi Ninh Tri: "Ý của con là như thế nào, muốn về nhà với ông không? Ông muốn dẫn con về đi bái tế bà nội con, chắc chắn bà ấy rất vui vẻ, ông còn muốn tuyên bố thân phận của con với bên ngoài, để mọi người biết con là cô chủ nhà họ Ninh."
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức và chờ mong của ông cụ, Ninh Tri cũng biết, hiện tại nhận thân thì có nên đi đến nhà họ Ninh một chuyến, cũng nên bù đắp ông cụ đã thiếu thốn tình thân mấy chục năm.
Ninh Tri gật gật đầu.
Mẹ Lục muốn mở miệng bảo con trai trở về cùng Ninh Tri, nhưng nghĩ tới chuyện Ninh Tri vừa trở về nhà họ Ninh, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, con trai mình như thế khẳng định không giúp gì được, thậm chí có thể là ràng buộc vướng chân, bà ấy thở dài, cuối cùng cũng không mở miệng.
Nhận được câu trả lời, vẻ vui mừng trên mặt ông cụ Ninh làm sao cũng không ngăn được, ông ấy kích động đến nỗi ho khan.
Bên cạnh, quản gia nhanh chóng đi lên trước, vuốt lưng cho ông cụ theo thói quen, sau đấy rót nước, nói: "Ông chủ cần tĩnh dưỡng, không thích hợp bôn ba bên ngoài, cô Ninh, chúng tôi định buổi chiều quay về."
"Nhanh như vậy sao?" Ninh Tri hơi bất ngờ: "Tôi cũng chưa kịp thu dọn hành lý gì cả."
Nhịp thở ông cụ Ninh trở nên thuận lợi hơn, ông ấy khoát khoát tay, chậm rãi nói ra: "Không cần thu dọn hành lý gì cả, nhà họ Ninh cái gì cũng có."
Tìm được cháu gái ruột, sắc mặt ông cụ Ninh hồng hào hơn không ít, ông ấy cũng sốt ruột muốn về nhà.
Ninh Tri gật gật đầu: "Vậy con phải nói với Lục Tuyệt một tiếng."
Trên lầu, Ninh Tri tìm được Lục Tuyệt đang ở trong phòng, anh vừa chạy bộ buổi sáng, đổ không ít mồ hôi, vừa tắm xong.
Anh đã thay sang một bộ quần áo thể thao màu đỏ khác, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, cao lớn lại đẹp trai.
"Lục Tuyệt, em tìm được ông rồi." Ninh Tri nói cho anh biết: "Ông cụ Ninh là ông nội của em."
"Ông ấy sống một mình đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn tìm kiếm người thân, rất đáng thương, bây giờ ông ấy tìm được em rồi, em cần trở về ở bên ông."
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, yên lặng lắng nghe lời Ninh Tri nói.
"Buổi chiều em sẽ đi Nam Thành bên kia với ông một vài ngày, chờ nhận thân xong, sau khi ở bên ông giúp ông giải sầu, em sẽ quay lại." Trong suy nghĩ của Ninh Tri, cô cũng chỉ rời đi mấy ngày mà thôi.
"Mang theo anh." Lục Tuyệt nghe hiểu, cô sắp rời khỏi đây.
"Em chỉ rời khỏi đây mấy ngày thôi, rất nhanh sẽ quay lại." Cô chưa quen với hoàn cảnh bên phía nhà họ Ninh, mang Lục Tuyệt theo thì cô không yên tâm.
Ninh Tri dỗ dành anh: "Đợi lần sau đi thì em sẽ dẫn anh đi cùng, lần này em đi trước làm quen đã."
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, không trả lời.
Ninh Tri nhìn vào đỉnh đầu anh, trong ô hiển thị không có gì hết, anh như thế này là đồng ý rồi à?
Sau khi ăn cơm trưa xong, quản gia đã chuẩn bị xe xong xuôi, ông ấy tìm tới Ninh Tri, nói với cô: "Đã lâu rồi ông chủ không vui vẻ như vậy, sức khỏe ông ấy ngày càng kém, bây giờ có thể tìm được cô chủ trở về, thật sự quá tốt rồi."
Ninh Tri gật gật đầu, cô hiểu ý của quản gia Bạch, ông ấy hi vọng cô có thể cố gắng ở bên ông nội nhiều hơn.
Sức khỏe ông ngày càng kém hơn, có thể ở bên nhiều hơn một ngày thì một ngày.
Ông cụ Ninh dẫn theo Ninh Tri rời khỏi đây.
Chuyến đi này, ông ấy đã tìm về được cháu gái ruột.
Mẹ Lục và ba Lục đều đi ra dõi mắt nhìn theo, Ninh Tri nhìn vào trong cửa lớn, không thấy bóng dáng Lục Tuyệt đâu cả, hiện tại vào thời gian này chắc hẳn Lục Tuyệt đang chơi ghép hình trong phòng sách.
Thật đúng là tên ngốc vô tình.
Xe chầm chậm lái đi.
Mẹ Lục quay đầu sang nói với ba Lục: "Em vẫn thấy lo Ninh Tri ra đi lần này sẽ không trở lại nữa."
Ba Lục ôm vợ, cười nói: "Sao lại thế chứ, con bé chỉ ở lại nhà họ Ninh một thời gian ngắn thôi."
Mẹ Lục trầm mặc, bà ấy vẫn còn nhớ rõ trước đây Ninh Tri chán ghét Tiểu Tuyệt nhiều như thế nào, chỉ gần đây mới có chuyển biến.
Bà ấy thở dài, vừa mới quay người đã nhìn thấy con trai mặc quần áo màu đỏ đứng thẳng cách đó không xa.
Mẹ Lục kinh ngạc, bà ấy không ngờ con trai lại ở đây.
Bà ấy vô ý thức giải thích với con trai: "Tiểu Tri chỉ tới nhà họ Ninh ở vài ngày thôi, rất nhanh sẽ quay về."
Lục Tuyệt cúi đầu xuống, anh xoay người, ánh sáng trong mắt tối tăm đi, bờ môi mỏng lại mím chặt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]