Chỉ trong nháy mắt, Ninh Tri lập tức biết bà cụ Tống đã phát bệnh rồi.
Cô nghe từ "thuốc" trong miệng bà cụ nên nhanh chóng nhận ra nó đang nằm trong áo khoác bà ấy.
Ninh Tri vội vàng chạy đến cửa, tốn một mặt trời nhỏ mới đổi được một phút đi lấy đồ.
Ninh Tri lập tức đưa tay mò vào trong túi áo nhưng cô phát hiện bên trong lại trống rỗng, không có gì.
Ninh Tri ngạc nhiên, tại sao không có?
Bà ngoại Tống ở sau lưng rên rỉ yếu ớt, Ninh Tri phản ứng rất nhanh, là Lục Thâm Viễn, là anh ta lấy thuốc đi.
Cô xoay người, quan sát bà cụ Tống đang ghé lên mặt bàn rồi nói với Lục Tuyệt: "Lục Tuyệt, canh chừng bà ngoại, chị sẽ mau chóng trở lại."
Cô lập tức xuyên qua cánh cửa, chạy ra ngoài.
Tim bà cụ Tống quặn đau, nếp nhăn trên trán của người già cũng đổ mồ hôi lạnh: "Tiểu Tuyệt, thuốc..."
Lục Tuyệt trừng mắt, anh mờ mịt nhìn Ninh Tri biến mất ngay trong phòng trà.
Anh quay đầu, trông thấy bà ngoại gần như đổ gục lên bàn trà, trông có vẻ rất khó chịu.
Lục Tuyệt thấp giọng lẩm bẩm: "Bà ngoại."
Bà cụ Tống che phần ngực quặn đau, gần như đã không thốt lên lời được nữa: "Thuốc..."
Lục Tuyệt nhanh chóng đứng lên, môi mấp máy, trong mắt mang theo sự sốt ruột nhìn bà ngoại, anh mờ mịt mà chẳng biết làm thế nào: "Bà, bà ngoại."
Trong mắt Lục Tuyệt là sự bối rối, sợ hãi hiếm thấy.
Hình như anh chợt nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-nu-xung-khong-chay-nua/2360196/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.