Chương trước
Chương sau
Ninh Tri vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, cô cảm nhận được Thẩm San San này có hứng thú với Lục Tuyệt.

Cô từ từ nhấp một ngụm nước trái cây, chờ cô ta nói.

Mượn ánh lửa trước mặt, Thẩm San San quang minh chính đại nhìn Ninh Tri, ngay cả ánh sáng mờ ảo cũng không làm mờ được đường nét tinh xảo của Ninh Tri.

Ninh Tri lười biếng dựa vào lưng ghế, tay cầm ly nước trái cây, vẻ mặt bình thản, trong đêm tối thế này, chợt hiện lên sức quyến rũ khó tả.

Thẩm San San rất ít khi ghen tị với người khác, Ninh Tri là người đầu tiên.

Cô ta nhìn chị Hoàng đang nói chuyện gì đó với cô gái trẻ bên cạnh, bèn dời ghế đến gần Ninh Tri hơn, hai người trông như ở sát cạnh nhau.

Ninh Tri cắn ống hút, nhìn sâu vào cô ta.

"Tôi thích Lục Tuyệt." Thẩm San San đi thẳng vào vấn đề, thẳng thừng đến mức quá đáng.

Ninh Tri nhướng mày: "Thì sao?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tuyệt, tôi đã vô cùng có hứng thú với anh ấy. Nhưng tới hôm nay mới biết anh ấy đã kết hôn rồi." Đúng là khốn quá mà.

Thẩm San San vén tóc ra sau tai, cô ta xinh đẹp theo kiểu trưởng thành, lại có vẻ nữ tính khó tả: "Cô yên tâm, cho dù có hứng thú tới mức nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không động vào người đàn ông đã có chủ đâu."

"Ô, vậy vì sao cô lại nói cho tôi biết?" Ninh Tri hơi tò mò.

"Cô không nhận ra tôi đang cố gắng làm quen với cô à?"

Thẩm San San nhìn về phía cậu em trai đang ở xa xa, luôn lén nhìn qua đây, không có chút tiền đồ nào: "Em trai tôi thích cô, trước đây đã từng tỏ tình với cô rồi, nhưng mà, có thể nhìn ra cô đã quên nó."

Ninh Tri hơi sửng sốt. Nghe thấy lời của Thẩm San San, một cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu cô. Vào một buổi sáng nào đó, lúc ở trường cô bị một chàng trai trắng trẻo thẹn thùng chặn đầu cô lại rồi tỏ tình.

Tên của người đó hình như là... hình như chính là Thẩm Quát thật.

Hóa ra là cậu ta à ?

Thảo nào cô lại cảm thấy nhìn quen quen, cứ như thể đã từng gặp ở đâu đó.

"Nhớ lại rồi à?"

Thẩm San San mỉm cười: "Tuy rằng tôi không tán thành em trai tiếp tục thích cô, vì dù sao cô cũng là người đã có gia đình. Nhưng mà, ngay cả tên của nó cô cũng không nhớ, thật sự quá thảm, tôi không chịu được nên mới lại đây nói với cô."

Sao em trai của Thẩm San San này lại biến thành một kẻ đáng thương hèn mọn thế này? Tỏ tình xong rồi mà đến cả tên cũng không được Ninh Tri ghi nhớ, đúng là quá thảm thương!

Ninh Tri: ...

Cô gật đầu qua loa lấy lệ một cái: "Được, tôi nhớ rồi."

Thẩm San San cầm ly nước chưa có ai đụng tới ở trước mặt, uống liền hai ngụm, sau đó nhích lại gần Ninh Tri, nói: "Nhưng mà, thật sự tôi rất ghen tị với cô đấy. Tôi đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như Lục Tuyệt"

Lục Tuyệt rõ ràng là đàn ông, nhưng trên người anh lại toát lên vẻ đáng yêu thanh thuần trong sáng của thiếu niên. Khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại trông rất dễ thương xinh trai.

Mâu thuẫn, nhưng lại hấp dẫn chết người.

Vì vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã cảm thấy hứng thú với Lục Tuyệt.

Ninh Tri chậm rãi liếc nhìn Thẩm San San, giọng điệu có chút cảnh cáo: "Cho dù Lục Tuyệt có tốt như thế nào thì cũng là của tôi, số mệnh đã định, cho dù cô ghen tị cũng sẽ không có được đâu."

Trên mặt Thẩm San San liền nở nụ cười mê người: "Cô đừng căng thẳng, tôi đã nói rồi, tôi là người có chính kiến, sẽ không động đến đàn ông đã có chủ đâu."

Ninh Tri nhìn Thẩm San San, ánh mắt đối phương cũng thẳng thắn nghênh đón.

"Cô và Lục Tuyệt vẫn chưa quan hệ với nhau phải không?" Thẩm San San giọng nói khác thường.

Mặc dù biết Ninh Tri và Lục Tuyệt là vợ chồng, nhưng một người từng trải như Thẩm San San chỉ liếc nhìn là có thể thấy giữa hai người họ vẫn còn chút ngượng ngùng, thân mật nhưng lại vẫn có khoảng cách.

Từ một số hành động nhỏ của Lục Tuyệt là có thể thấy anh ấy không hiểu chuyện gì, an phận không đòi hỏi.

Ninh Tri không ngờ Thẩm San San lại thẳng thắn như vậy, đột nhiên lại hỏi loại chuyện này.

"Tôi đoán đúng rồi." Thẩm San San vẻ mặt tự tin, trong lòng vừa hâm mộ lại đố kị, còn mang theo một chút hận ý: "Cô là đồ phung phí của trời."

Ninh Tri không biết tại sao.

Thẩm San San chuyển sang một tư thế ngồi thoải mái: "Cô cứ trơ mắt để chú chim non Lục Tuyệt ngon lành đáng yêu như vậy ở trước mặt mà không ăn à?"

"Cô nói như vậy tàn nhẫn quá đấy." Ninh Tri phản bác.

Thẩm San San khinh thường nguýt cô một cái: "Ý tôi là cô cứ để một bảo vật như Lục Tuyệt mà không động tới à? Trời ạ, đúng là lãng phí."

"Lục Tuyệt kia, từ khuôn mặt cho đến vóc dáng đều không nhìn ra vấn đề gì. Thứ duy nhất chính là kinh nghiệm, nhưng mà cái này vẫn còn có từ từ thể dạy dỗ được." Thẩm San San hận không thể "gõ đầu" được Ninh Tri: "Hai người đã cưới nhau được một khoảng thời gian rồi, vậy mà vẫn chưa làm gì với nhau cả, tôi cũng thấy bội phục thật đấy."

Ninh Tri bị Thẩm San San trêu trọc cả mặt liền đỏ lên: "Chuyện này không liên quan gì đến cô cả."

"Có liên quan gì tới tôi đâu. Tôi chỉ thấy lãng phí thôi. Trước mắt có cả một đĩa thịt, sắp nhét vào miệng tới nơi rồi mà cũng không ăn."

Thẩm San San giơ tay ôm má, gió biển thổi tay mái tóc dài của cô ta, càng thêm vài phần phong tình: "Cô với Lục Tuyệt, đúng là hai đứa nhỏ ngây thơ, chẳng lẽ đến cả hôn cũng chưa từng làm đấy chứ? Thật không biết hai người kết hôn với nhau là vì cái gì nữa?"

Thẩm San San thực sự là rất tò mò.

Ninh Tri bị cô ta nhìn tới mức không được tự nhiên, mặt nóng lên, vươn tay đẩy gương mặt hóng chuyện đang sát lại gần của Thẩm San San: "Có một vài chuyện cần phải làm từng bước một."

Thẩm San San chế nhạo: "Người yêu thì mới cần từ từ đâu. Cô và Lục Tuyệt hiện đã là vợ chồng, rồi, chỉ cần đúng ba bước thôi, lên giường, cởi quần áo, ngủ với nhau."

Ninh Tri thực sự bị sốc trước sự thẳng thắn và táo tợn của Thẩm San San. Cô luôn cảm thấy mình đã đủ xấu xa, da mặt đã đủ dày rồi, nhưng không ngờ rằng núi cao lại còn có núi cao hơn.

Thẩm San San nhìn Ninh Tri đầy ẩn ý, "Theo kinh nghiệm của tôi, có thể thấy vòng eo của Lục Tuyệt rất tốt, khả năng của anh ấy hẳn là không tệ đâu."

Ninh Tri vô thức nghe hiểu, cô nhanh chóng ngăn lại lời nói gây sốc của đối phương: "Cô có thể ngừng được rồi đấy."

Thẩm San San ngồi về chỗ của mình, mím đôi môi đỏ mọng của mình lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ninh Tri, mỉm cười. Đúng là một người ngây thơ đáng yêu, mới nghe thôi đã đỏ bừng tai thế kia rồi.

Cô ta đang rất mong chờ, không biết hai con người ngây thơ này khi va vào nhau thì sẽ có trạng thái kích tình như nào đây.

...

Lúc trở lại khách sạn thì trời đã khuya.

Không biết ai lại cả gan rót rượu cho Lục Tuyệt, Ngụy Tinh thấy tất cả mọi người đang uống rượu, mà Lục Tuyệt dường như cũng không từ chối nên cũng không ngăn cản.

Lúc này, đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt vô cùng ướt át, anh lặng lẽ nhìn Ninh Tri, trông ngoan không chịu nổi.

Trái tim Ninh Tri run lên, cô có thể nhìn ra được men say trong mắt anh: "Vừa rồi ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ, anh có nói gì không?"

Lục Tuyệt lắc đầu, anh không nói câu nào cả.

"Không sao, anh có thể ngồi cùng nhiều người như vậy đã là tiến bộ rất nhiều rồi." Ninh Tri vươn tay vuốt nhẹ phần tóc mái ngổn ngang trên trán anh: "Lục Tuyệt, anh giỏi lắm."

So với Lục Tuyệt lúc đầu, anh đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Cô nhớ trước đây, anh hoàn toàn coi như không nghe thấy lời nói của người khác, ngay cả lời nói của cô, anh cũng chỉ nghe có chọn lọc, cũng không nguyện ý đến nơi có nhiều người.

"Tri Tri thích anh." Hai mắt Lục Tuyệt sáng lên.

Tri Tri thích anh như vậy.

Ninh Tri đưa tay đặt vào hai má anh, cô kiễng chân đến gần, nhẹ nhàng hôn anh: "Đúng vậy, em thích anh."

Dù anh có thế nào thì cô đều thích.

Một mặt trời nhỏ ló dạng.

Đôi mắt của Ninh Tri tràn đầy ý cười, phản ứng của Lục Tuyệt thực sự rất nhanh chóng rất thành thật.

Cô gọi Bá Vương ra: "Lần sau tôi cần thu thập bao nhiêu mặt trời nhỏ?"

Bá vương: "Chủ nhân, lần sau cô chỉ cần 800 mặt trời nhỏ thôi."

800 mặt trời nhỏ?

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, Ninh Tri cũng biết là sẽ tăng chóng mặt rồi.

Nhưng mà... Ninh Tri vẫn muốn mắng Bá Vương: "Có phải cậu nói dễ dàng quá rồi không? 800 mặt trời nhỏ thật không dễ kiếm chút nào đâu!"

Bá Vương nghe ra được sự tức giận trong lời nói của Ninh Tri, vội vàng nịnh nọt ton hót đáp lời: "Chủ nhân đã vất vả rồi, chủ nhân cố gắng lên." Ninh Tri để nó lui về, nhìn gương mặt đẹp trai nịnh mắt của Lục Tuyệt, tâm trạng cô mới vui vẻ trở lại.

Vẻ mặt anh mang theo hơi say, ngơ ngác nhìn Ninh Tri "Tiểu Tri, vẫn muốn hôn, nhiều một chút."

Giọng nói khàn khàn của anh dường như cũng dính men rượu, vang lên rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh này.

Hai tai Ninh Tri hơi phiếm đỏ, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mà Thẩm San San nói với cô buổi tối, cô ta chế nhạo cô chưa từng động vào Lục Tuyệt.

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt vừa mê man lại vừa khát cầu trước mặt mình, không phải là cô không muốn, mà là cô muốn đợi Lục Tuyệt biết nhiều hơn một chút, chứ không phải là ngơ ngác không hiểu cái gì cả!

Dù sao, cô cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào hết!

Hai tay cô vòng qua eo Lục Tuyệt, để anh cúi đầu xuống.

Bây giờ Lục Tuyệt đã không còn là một cậu bé thiếu kinh nghiệm nữa, anh cứ như đã được khai sáng, cuốn lấy đầu lưỡi của Ninh Tri không mệt mỏi, thoải mái lang thang trong khuôn miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.

Anh thích sự đụng chạm thân mật như vậy.

Thơm ngát ngọt ngào, tất cả đều tràn ngập hơi thở của cô.

Ba mươi mặt trời nhỏ.

Bốn mươi mặt trời nhỏ.

Năm mươi mặt trời nhỏ...

Mặt trời nhỏ sáng màu vàng lấp lánh điên cuồng lóe ra, tranh nhau tràn vào ngời Ninh Tri.

Không biết đã qua bao lâu, môi Ninh Tri bỗng thấy hơi đau. Trong lúc sơ ý, tay cô chạm vào eo Lục Tuyệt, làn da trên đó có chút không đều, giống như một vết sẹo nhỏ.

Trong mắt Ninh Tri thoáng hiện vẻ nghi ngờ, giây tiếp theo, đầu lưỡi cô truyền tới cơn đau, Lục Tuyệt hôn mạnh quá rồi.

Lục Tuyệt càng ngày càng say, tới khi anh ngủ thiếp đi, Ninh Tri liếc mắt nhìn đồng hồ, biết rằng mẹ Lục lúc này còn chưa ngủ.

Cô gọi điện, trực tiếp hỏi mẹ Lục về vết sẹo trên eo của Lục Tuyệt.

"Đó là vết thương vào buổi ăn uống tụ họp lúc Tiểu Tuyệt tốt nghiệp đại học." Ở đầu dây bên kia, mẹ Lục sợ hãi một hồi: "Vào hôm tụ họp đó, khách sạn xảy ra một vụ hỏa hoạn, rất nhiều người bị thương."

Cũng may là hôm đó bà cử vệ sĩ đi, nếu không, mẹ Lục không dám tưởng tượng hậu quả.

Buổi tụ hội tốt nghiệp?

Ninh Tri đột nhiên nhớ tới tôi nay, lúc chị Hoàng nhắc tới bạn gái của Ngụy Tinh với cô, hình như cũng là xảy ra tai nạn trong tiệc tốt nghiệp.

Vậy là, cùng một ngày sao?

Trong cùng một khách sạn?

"Mẹ, mẹ còn nhớ khi khách sạn bốc cháy, có người nào tử vong không?" Ninh Tri hỏi.

"Không có, chỉ có mấy người bị thương nhẹ thôi, chứ không ai tử vong cả." Mẹ Lục nhớ rất rõ mọi chuyện về con trai mình.

Ninh Tri hơi sững sờ, không có ư? Bạn gái của Ngụy Tinh không chết trong vụ cháy đó sao?

—————————————————————

Đến trước mặt vợ ngta kêu tôi thích chồng cô xem có bị vả cho vỡ mặt ko, trà xanh vô duyên mà cứ tưởng mình thẳng thắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.