Bên tai, Lục Tuyệt đang thầm thì lên án rằng cô không cần anh, vứt bỏ anh bằng một giọng điệu hết sức tủi thân và đáng thương.
Giống hệt một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ, đang rầm rì khóc lóc kể lể tại sao chủ nhân lại không cần nó nữa.
Trái tim Ninh Tri run lên.
Lục Tuyệt không trông thấy bờ môi cô đang nhếch cao cười và đôi mắt phát sáng. Dù anh có mất trí nhớ hay không thì ở trước mặt cô, Lục Tuyệt vẫn là Lục Tuyệt của trước kia.
Dưới ánh đèn, đôi má Ninh Tri đỏ ửng. Cô vui mừng đến mức đặt tay trên vai Lục Tuyệt, hỏi anh: "Anh bắt đầu viết nhận ký từ lúc nào?"
"Cấp 2."
Lục Tuyệt nói: "Trong cuốn nhật ký có viết, tại bữa tiệc sinh nhật, tôi đã nhận lúc chị gái kỳ lạ không chú ý, trộm hôn em ở nơi mà mọi người không nhìn thấy."
Ninh Tri sửng sốt. Cô nhớ đó là do Lục Tuyệt gặp người khác hôn nhau trên sân thượng nên bắt chước theo.
Hóa ra từ lúc đó anh đã ghi mọi chuyện vào nhật ký rồi.
Ninh Tri cười khẽ thành tiếng. Tiểu Tuyệt Tuyệt thật sự quá đáng yêu.
Ban nãy Ninh Tri có uống rượu nên đôi mắt long lanh nước mang hơi men. Gương mặt cô thoảng nét xấu xa, cố tình hỏi Lục Tuyệt: "Anh còn ghi gì trên sổ nhật ký nữa? Có ghi chép chúng ta hôn nhau như thế nào không? Đưa em xem thử đi."
Dưới cái nhìn của Ninh Tri, gương mặt trắng trẻo, lạnh lùng của Lục Tuyệt bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-nu-xung-khong-chay-nua/2360096/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.