Trong phòng rất yên tĩnh.
Bên cạnh, nam điều dưỡng đang mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Tri cúi người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mái đang che trước trán Lục Tuyệt lên.
Một giây sau, anh hốt hoảng mở to mắt.
Đầu ngón tay Ninh Tri khẽ dừng lại, khi đối diện với đôi con ngươi mờ mịt và tối đen của Lục Tuyệt, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Lục Tuyệt."
Lục Tuyệt không đáp lại cô, cũng không nhìn về phía cô, anh ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, không động đậy dù chỉ một chút.
Bệnh tình của Lục Tuyệt bây giờ đã nghiêm trọng hơn so với lúc trước khi Ninh Tri xuyên tới đây rất nhiều.
Ninh Tri không thu tay lại, cô nhẹ nhàng, dịu dàng vén tóc mái phủ trước trán Lục Tuyệt sang hai bên, để lộ ra khuôn mặt thanh tú của anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Giây tiếp theo, 'bốp' một tiếng, tay của Ninh Tri bị Lục Tuyệt đẩy ra.
Sức của Lục Tuyệt rất mạnh, sau tiếng vang, mu bàn tay Ninh Tri lập tức ửng đỏ, nhưng nháy mắt lại biến mất không thấy đâu.
Sau khi ngồi dậy, anh không nhìn Ninh Tri, cũng không để Ninh Tri chạm vào mình, tóc mái trước trán lại phủ xuống, che mất mắt anh lần nữa. Anh cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó, dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì ở xung quanh mình, cũng không nhìn thấy những người bên cạnh.
"Lục Tuyệt." Ninh Tri muốn lại gần anh, nhưng cô còn chưa kịp tới gần thì anh đã quay người đi, quay lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-nu-xung-khong-chay-nua/2360089/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.