Đã bốn tiếng trôi qua! Tính cả thời gian cô bắt đầu đau đẻ là hơn chín tiếng rồi! Sở Hạo Vũ không ngừng quanh quẩn ở cửa phòng sinh, đã nhiều lần không nhịn được định vươn tay đẩy cửa phòng sinh ra.
“Hạo Vũ, không có việc gì đâu. Đừng lo lắng!” Mẹ Sở vỗ vỗ bả vai con trai, an ủi.
“Đã vào lâu như thế, mẹ, Giai Kỳ sẽ không sao phải không? Sao lại lâu như vậy?”
Mẹ Sở giả vờ trừng mắt oán trách Sở Hạo Vũ rồi đẩy anh một cái, muốn nói tiếp y tá đẩy cửa phòng sinh bước ra, trái tim anh chấn động, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới.
Anh cũng bất chấp tất cả, dùng sức đẩy hai người y tá đang từ phòng sinh đi ra ngã sang một bên, chạy vào trong phòng sinh. Bạch Giai Kỳ đang nhắm mắt nằm ở chỗ kia, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, cả người trông rất yếu ớt, Sở Hạo Vũ vô cùng đau lòng, đi tới bên giường cầm tay cô, nhẹ giọng gọi cô: “Giai Kỳ? Giai Kỳ?”
Bạch Giai Kỳ rất cực kỳ mệt mỏi, hừ hừ một tiếng tỏ vẻ mình nghe được. Sở Hạo Vũ không để ý y tá ngăn cản, sửa lại tóc tai rối bời cho cô, nói: “Có phải rất mệt không? Giai Kỳ, anh xin lỗi. Chúng ta sinh đứa này rồi không sinh nữa được không? Anh không chịu được nhìn em đau đớn như vậy.”
“Sở tổng, anh tránh ra một chút được không?” Tuy rằng cô rất cảm động trước sự thâm tình của Sở tổng nhưng vì sức khỏe của Sở thiếu phu nhân chỉ có thể cách ngang lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/371910/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.