“Tôi đã biết! Trước mắt cứ như vậy đi!... Được!... Tạm biệt!” Sở Hạo Vũ cúp máy. Anh lẳng lặng nhớ lại những gì Phó Cận Nam vừa nói, nhớ tới lời ông nội, anh hiểu ông chính là muốn anh tha cho Sở Tuấn Kiệt một đường. Nhưng thù mới hận cũ hắn sợ hắn làm không được.
Anh không ngờ được rằng Sở Tuấn Kiệt có thể ác độc như vậy. Hắn ta không chỉ gián tiếp hại chết ba vợ, bà nội, chuyện anh mất trí nhớ mà kinh tởm hơn chính là hắn ta còn dính líu đến chuyện Giai Kỳ bị sảy thai, chuyện này anh không có cách nào tha thứ được cho Sở Tuấn Kiệt cũng như bản thân. Chính vì thế, anh chỉ có thể xin lỗi ông nội.
“Làm sao mà suy tư vậy?” Bạch Giai Kỳ từ phía sau ôm lấy Sở Hạo Vũ, cô bị không khí u tối xung quanh anh cũng như dáng vẻ chau mày của anh làm hoảng sợ tuy rằng nó rất hấp dẫn nhưng cô không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi.
Sở Hạo Vũ thở ra một hơi dài, xoay người ôm cô vào lòng, cúi người chôn đầu vào trong tóc của cô. Bạch Giai Kỳ thấy vậy liền ôm anh chặt hơn, cô biết con người ai cũng có lúc mệt mỏi và yếu lòng. Những lúc như thế này, thực sự cần một người ở bên cạnh mình.
“Giai Kỳ, anh thực sự… thực sự vô cùng yêu em, thương em. Hứa với anh dù có việc gì xảy ra cũng sẽ không rời hỏi anh được không?”
Âm thanh của anh mang theo chút làm nũng nhẹ nhàng khiến cho trái tim của Bạch Giai Kỳ run lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/371894/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.