Sở Hạo Vũ mỉm cười, búng nhẹ vào trán Bạch Giai Kỳ, sao anh dám để bảo bối của mình gặp nguy hiểm cơ chứ. Từ khi biết cô nằm trong tay đám người Sở Tuấn Kiệt, anh đã sắp xếp người lẻn vào đó. Chỉ là không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố là Châu Mạn Thuần.
“Bảo bối, không cần sợ!”
Bạch Giai Kỳ nhìn vào gương mặt hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con của anh mà mỉm cười. Người này thật là… Cô mỉm cười ôm chặt lấy anh.
Nhưng càng đi lên cô lại cảm thấy có chút không đúng, vì họ lạ bắt đầu đi xuống rồi! Đợi đến khi tiếp đất, Bạch Giai Kỳ mới nhận ra hai người họ bị gió thổi đi xa một đoạn nên chỗ hai người đáp xuống cách đám người Sở Tuấn Kiệt một đoạn khá xa.
“Sở Hạo Vũ, em đúng là xem thường khả năng của anh mà!” Hai chân vừa đặt xuống dưới đất, Bạch Giai Kỳ đã đánh nhẹ vào vai anh song bởi vì chưa giữ được thăng bằng mà ngã vào lòng Sở Hạo Vũ.
Thấy thế, Sở Hạo Vũ liền thuận theo tự nhiên mà đỡ lấy cô, sau đó liền bế cô đi về phía bờ biển. Cách đó không xa người của anh đã đợi sẵn.
“Ông chủ! Phu nhân!” Từ xa người của Sở Hạo Vũ đã thấy anh, họ vội vàng tiền tới đón hai người. Trong lòng đồng thời khâm phục ông chủ của mình có thể đoán đúng mọi chuyện như vậy.
“Giai Kỳ!” Từ trong đám người, Phó Cận Nam hoảng hốt bước ra. Vừa rồi anh ta bị người của Sở Hạo Vũ giữ chặt trong xe, khi chứng kiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/371887/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.