Sở Tuấn Kiệt nhìn Bạch Giai Kỳ bình thản đối diện với bản thân liền có chút hoảng loạn. Đáng lý cô nên chất vấn anh ta, hay đơn giản là mắng nỏ chứ không phải như thế này! “Tại sao em không nói gì?” Sở Tuấn Kiệt đẩy đĩa nho về phía cô, anh ta biết cô thích loại quả này. Chính vì thế phía bên cạnh biệt thự có một giàn nho rất lớn, anh ta đã từng mong sẽ được dẫn cô đi tham quan. Bạch Giai Kỳ cười khẽ. Cô đã từng suy đoán người tiếp theo đến gặp cô là ai song lại không ngờ người đó chính là Sở Tuấn Kiệt. Nếu cách đây hai ngày có thể cô sẽ tức giận mà quát mắng, chất vấn anh tại sao lại bắt cóc mình. Nhưng đến bây giờ, khi người thật ở trước mặt, cô chỉ muốn hỏi anh ta một câu mà cô thắc mắc bấy lâu nay. “Rốt cuộc năm đó có phải anh cứu em hay không?” Bạch Giai Kỳ không ngờ khi bản thân nói ra câu này lại nhẹ nhàng như vậy, không đáng sợ như cô nghĩ. Sự thật vẫn nên phơi bày thì có vẻ sẽ tốt hơn. Bạch Giai Kỳ im lặng chờ đợi câu trả lời từ Sở Tuấn Kiệt, đồng thời quan sát từng chuyển biến nhỏ trên gương mặt của anh. Một lúc lâu sau, Sở Tuấn Kiệt quay đầu nhìn về biển, dùng giọng nói thật nhẹ để hỏi lại cô: “Việc đó thực sự quan trọng sao?” Những gì anh ta đối với cô, chẳng nhẽ không quan trọng bằng việc này sao. Bạch Giai Kỳ gật đầu, đối với cô nó cực kỳ quan trọng. Nó không chỉ là việc mở đầu cho sự nhầm lẫn, nó còn là khởi nguồn của đau thương. Cô từng nhớ có một lần bản thân vì chuyện này mà không ngại trèo tường để đến hỏi Sở Tuấn Kiệt, sao khi đó lại lừa cô. Cũng vì lần đó mà bản thân cô dường như đã quên mất một đoạn ký ức. Nhưng mấy ngày gần đây, hình như cô… đã nhớ lại được tất cả. Người cùng cô chơi đùa khi nhỏ, người nắm tay cô đến trường mẫu giáo, người mặt lạnh lau mồ hôi cho cô, người… cứu cô khi đó đều là… Sở Hạo Vũ. “Sở Tuấn Kiệt, anh bắt cóc tôi đến đây để uy hiếp Sở Hạo Vũ sao?” Bạch Giai Kỳ hỏi, đây cũng chính là lý do cô tổng kết được sau mấy ngày nhàn rỗi ở đây. Không đợi anh ta trả lời cô đã nói tiếp: “Sở Tuấn Kiệt, có lẽ anh phải thất vọng rồi bởi vì người Sở Hạo Vũ coi trọng không phải là tôi mà là… Châu Mạn Thuần!” “Em nghĩ vậy sao? Tôi thì lại nghĩ khác đó!” Sở Tuấn Kiệt cười như không cười nhìn cô, giọng điệu ngả ngớn. Không ai rõ hơn anh ta chuyện Sở Hạo Vũ để ý người nào nhất, vật thế thân vẫn chỉ là vật thế thân mà thôi. “Em có biết tại sao Sở Hạo Vũ lại lạnh nhạt như vậy không? Bởi vì…” Anh ta dừng một lát, thấy sắc mặt cô khẽ cau lại, liền mỉm cười nói thầm vào tai cô: “Bởi vì cậu ta uống phải mê tình! Ha ha ha!” Không biết vì sao nhìn dáng vẻ đắc ý như thế hạ gục được Sở Hạo Vũ của Sở Tuấn Kiệt, Bạch Giai Kỳ bỗng chốc thất vọng. Người mà bản thân từng tôn trọng bấy lâu nay hóa ra lại là kẻ xảo trá âm hiểm, lấy người khác ra làm mồi nhử cho kế hoạch của mình. “Sở Tuấn Kiệt, tôi làm tôi thật ghê tởm!” Nghe được câu nói này, cả người Sở Tuấn Kiệt trong phút chốc cứng đờ nhưng sau đó anh ta như bị chọc giận. Đứng bật dậy khỏi ghế, Sở Tuấn Kiệt nắm lấy cằm Bạch Giai Kỳ, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình. “Ghê tởm? Ha ha ha, ai cũng không có quyền nói điều đó.” Anh ta gằn giọng. Đúng vậy, không ai có quyền ghê tởm về anh ta, kể cả ba mẹ anh ta. Tất cả đều không có quyền. Nếu không phải mẹ anh ta là tiểu tam, đến lớp anh sẽ không bị người ta mắng là con hoang, dã chủng. Nếu không phải Sở Hạo Vũ luôn xuất sắc che lấp sự cố gắng nỗ lực của anh ta thì anh ta sẽ không bị người rèm pha. Nếu không phải Bạch Giai Kỳ từ nhỏ luôn quấn lấy Sở Hạo Vũ mà ngó lơ anh ta thì anh ta cũng sẽ không ghen tị. Anh ta thành ra như thế này đều không phải do bọn họ ép buộc sao? Nghĩ vậy,Sở Tuấn Kiệt càng khó chịu. Như thế mấy chục năm tủi nhục ùa về, bàn tay đang đặt trên cằm Bạch Giai Kỳ không tự chủ được mà tăng sức lực. Đau đớn truyền đến khiến Bạch Giai Kỳ nhíu mày nhưng cô không hề phát ra tiếng. Dáng vẻ lúc này của anh ta khiến cô có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng cô cũng có khẳng định rằng anh ta và Sở Hạo Vũ nhất định có xích mích. “Thế nào? Mồm của cô đâu rồi? Không phải vừa rồi còn ghê tởm tôi sao?” Dứt lời, anh ta liền tát một cái thật mạnh khiến mặt Bạch Giai Kỳ lệch đi ngay lập tức. Chưa dừng lại ở đó, Sở Tuấn Kiệt như phát điên giật mạnh tóc cô ra sau, bắt cô phải đối diện với anh ta. Bạch Giai Kỳ chán ghét, muốn quay mặt đi lại bị anh ta giữ chặt lại. “Đồ điên!” Cô mắng. “Tôi đúng là thần kinh mới cảm thấy anh là một người tốt. Hóa ra anh chỉ là một kẻ hèn hạ, ngu dốt, tự phụ. Ha ha ha, tôi quên mất anh còn là một kẻ… mãi mãi đứng sau Sở Hạo Vũ.” Năm đó ngoài học khoa ngoại cô còn nhận được bằng xuất sắc của khoa tâm lý điều trị. Những hành động của người này, cho cô biết, anh ta bởi vì ghen tị với Sở Hạo Vũ mà nảy sinh tâm lý phản nghịch nhưng lâu dần loại tâm lý này liền biến thành căm ghét, hận thù. Lời này của Bạch Giai Kỳ hoàn toàn chọc giận Sở Tuấn Kiệt. Tức giận ngay lập tức trào lên, anh ta lần nữa nắm lấy đầu Bạch Giai Kỳ, sau đó không đợi cô phản ứng liền liên tục đập mạnh lên cửa kính đối diện: “Không phải! Tôi không phải!” “Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng đập không gặp trở ngại nào truyền ra ngoài, khiến đám vệ sĩ đang giữ chặt Phó Cận Nam cũng phải rùng mình. Phó Cận Nam siết tay thành quả đấm, đốt ngón tay bởi vì nắm quá chặt trở nên trắng bệch. Anh ta cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của đám vệ sĩ nhưng không có cách nào. Anh ta nhớ được tai của cô chưa khỏi, từng tiếng bạt tai vang vọng. “Cút ra! Cút ra!” Phó Cận Nam hét lớn, hai mắt anh ta đỏ ngầu. Tiếng hét thất thanh của Bạch Giai Kỳ vọng ra ngoài, nghe rất rõ ràng làm cho Phó Cận Nam chỉ muốn chết đi. Mà ngay khi anh ta chứng kiến cảnh tượng khi cảnh cửa mở ra, ý định giết chết Sở Tuấn Kiệt càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]