Tang lễ của mẹ Bạch diễn ra trong vòng hai ngày nhưng Bạch Giai Kỳ không hề thông báo cho bất kì ai, kể cả bố mẹ Sở hay họ hàng nhà họ Bạch.
Nhìn di ảnh của ba mẹ được đặt ở bên cạnh nhau, Bạch Giai Kỳ bỗng thẫn thờ. Kí ức của cô trở về ngày cô tròn tám tuổi, cả nhà vẫn vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Bố mẹ tuy rằng bận việc nhưng luôn dành thời gian bên nhau.
Vì để kỉ niệm sinh nhật tám tuổi cũng như tròn mười năm ngày cưới, ba mẹ đã gấp rút hoàn thành mọi công việc để cả nhà có một tuần nghỉ dưỡng trọn vẹn. Cô nhớ mẹ cô từng nói, bà mong mỗi năm gia đình họ đều có một tuần như vậy. Sau đó hàng năm cứ đến gần ngày đó, ba mẹ đều dành thời gian để thực hiện câu nói này.
Tuy rằng sau này, vì cô mà nhiều chuyện không hay đã xảy ra nhưng hiện tại, ba mẹ đã về với nhau, coi như là một chuyện vui đi. Chẳng qua, trên thế giới cô đơn, đáng sợ này, sau này sẽ chỉ còn mình cô bước tiếp. Bạch Giai Kỳ cúi đầu nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay, cô nhẹ nhàng tháo nó ra để vào chiếc hộp màu xanh đen trong búp bê Nga.
Thở dài một tiếng, Bạch Giai Kỳ đứng dậy, ôm lấy hũ tro cốt của mẹ Bạch đi ra ngoài.
Hôm nay, cô muốn đến sông Dương Tử để rải tro cốt, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô.
Sở Hạo Vũ không biết bản thân làm sao, kể từ ngày hôm đó tâm trí của anh giống như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/371871/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.