Sở Tuấn Kiệt bị kết án ba mươi năm tù giam vì tội âm mưu chiếm đoạt tài sản và giết người. Với một người đã ba mươi tuổi mà nói thời gian này sẽ rất dài. Bởi vì khi trở lại xã hội, bản thân hắn đã già cũng như mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều.
Sở Hạo Vũ và Bạch Giai Kỳ biết chuyện này cũng hoàn toàn không hề nhúng tay vào. Vì hai người biết Sở Tuấn Kiệt cũng là một người đáng thương.
Trước một ngày kết án, Sở Tuấn Kiệt yêu cầu được gặp mặt Bạch Giai Kỳ một lần cuối. Sở Hạo Vũ biết chuyện này ban đầu định thay cô từ chối nhưng cuối cùng vẫn là nói cho Bạch Giai Kỳ biết và cô đã đồng ý đến gặp hắn.
Sở Tuấn Kiệt đã tưởng tượng muôn hình vạn trạng cảnh hắn và Bạch Giai Kỳ gặp lại nhau nhưng hoàn toàn không ngờ tới tình cảnh chính là như bây giờ. Hắn nhìn cô qua tấm kính mờ ảo, không thể chạm không thể xem kĩ.
"Em đến rồi!"
Âm thanh ám ách truyền vào tai Bạch Giai Kỳ khiến cô nhịn không được mà rùng mình. Dáng vẻ hiện tại của Sở Tuấn Kiệt khiến cô có chút nói không nên lời. Bàn tay âm thầm vuốt ve bụng nhỏ, cô tự nhủ đừng mềm lòng.
"Anh muốn gặp tôi có chuyện gì?" Bạch Giai Kỳ lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Cái nhìn vô cảm khiến Sở Tuấn Kiệt như bị mắc nghẹn, hít sâu một hơi hắn nói: "Giai Kỳ, em từng... yêu anh không? Hay chỉ đơn giản từng có cảm giác hơn tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/2296726/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.