ĐẾ QUÂN ĐÃ THÍCH Ô HOA NHƯ THẾ, THÔI THÌ NÀNG CỨ CẦM VẬY...
Lòng bàn tay đặt trên gối y của Dao Hoan bỏng cháy như lửa, nhiệt độ xuyên qua làn áo ập thẳng vào lòng. Làm trái tim tĩnh mịch tự bao giờ của y sôi sục như que hàn.
Tầm Xuyên bất giác mềm lòng hơn, y nhìn đôi mắt trong veo của thiếu nữ trước mặt, đáy mắt không giảm sầu lo: "Nàng có biết ngoài kia nguy hiểm nhiều bao nhiêu?"
Dao Hoan không biết.
Nàng khôn lớn ở núi Vô Danh, vốn không rõ thế giới ngoài kia như nào. Trên núi, không ai dám bắt nạt nàng, dẫu sau này đế quân đến, hễ thấy nàng mắc lỗi là phạt, nhưng cũng chỉ làm tổn thương một chút da lông vặt vãnh.
Dù sau đó có gặp cáo yêu muốn cướp ngọc rồng, đạo sĩ đần rút kiếm đối địch, nàng vẫn không sợ hãi thế giới ngoài kia.
Chắc đây là câu "kẻ vô tri thì không biết sợ" mà tiên sinh đã dạy nhỉ?
Dao Hoan vẫy đuôi, đầu gối nửa quỳ đau nhức, nàng lầu bầu ngồi xuống. Chợt nhớ đến lúc cáo yêu vì muốn có ngọc bội lục bích của thư sinh thuở trước mà kém tý đã dán luôn lên người hắn, nàng nghiêng đầu, bắt chước nhẹ nhàng nắm tay đế quân.
Ngón tay đế quân mảnh khảnh trắng ngần, nhưng lại không gầy yếu. Mấy lần nắm tay nàng, nhiệt độ của lòng bàn tay ấy như mặt trời nhỏ giữa thinh không, vô cùng ấm áp.
Nàng săm soi tay đế quân, chìa một ngón ra vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/1957340/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.