Chương trước
Chương sau




Hà Hướng đi rất nhanh, cũng rất cấp bách, hoàn toàn trông giống như một kẻ muốn lập công để lấy phần thưởng.

Nhưng nhà của bọn hắn thật sự là có chút xa, đi đã lâu mà vẫn chưa đến được nơi.

Người nghèo luôn ở nơi xa chợ, gần núi rừng. Hướng ngoài thành đi, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Tới một chỗ nông gia tiểu viện, cuối cùng dừng bước, vẻ mặt hắn khi vào cửa cũng hoàn toàn giống như một kẻ sau một chặng đường dài về đến nhà thả lỏng mà mừng rỡ.

Hà Hướng lấy hơi gọi vài tiếng: “A học, A học!” Không có tiếng đáp lại.

Thấy vậy Thẩm Lãng liền đẩy cửa đi vào, cười nói: “Ca ca, ta đã trở về.”

Hà Hướng vốn quay lưng về phía y hướng vào bên trong nhà, vừa nghe thanh âm này đột nhiên run lên, xoay người lại nhìn Thẩm Lãng, thở phào một cái: “Lý công tử ngươi sao vậy? Thật đúng là hảo đùa, làm ta giật cả mình.”

Thẩm Lãng nói: “Đùng là đệ đệ đã trở về, tiểu huynh đệ hà tất sợ như vậy.”

Hà Hướng vừa đẩy cửa ra vừa nhìn, nói: “Đệ đệ ta vẫn chưa trở về, Lý công tử hiện tại có thể ở đây chờ một lát không?”

Thẩm Lãng nói: “Cha mẹ tiểu huynh đệ có ở nhà không?”

Hà Hướng nói: “Tiểu nhân cha mẹ song vong, trong nhà huynh đệ hai người sống nương tựa lẫn nhau.”

Thẩm Lãng nói: “Nếu đã như vậy, quần áo, các thứ đồ lặt vặt phơi trong sân kia là của ai?

Hà Hướng trong lòng cả kinh, vội vàng hướng ra ngoài gậy tre phơi đồ nhìn lại. Chỉ thấy trên gậy tre là một bộ trường sam nam tử hơi củ cùng mấy mảnh vải lẻ phất phới trong gió, cũng không có gì kỳ quái. Vì thế vội vàng nói: “Là của tiểu nhân.”

Thẩm Lãng lắc đầu, nói: “Vậy ngươi hiện tại nói cho ta biết, có phải hay không nữ nhân kia bảo ngươi nói với ta chuyện kia rồi dẫn ta đến nơi đây?”

Hà Hướng mở to hai mắt nhìn, nói: “Công tử, tiểu nhân sao dám……” Nhưng ấp úng nói không ra lời.

Thẩm Lãng nói: “Huynh đệ các ngươi một là tạp dịch ở Tần ký, một là mật thám Phi Yến đảng, tuổi còn trẻ, nhìn cách ăn mặc của ngươi cũng là bộ dáng linh hoạt, bộ trường sam kia rất củ, kiểu dáng vốn là của một thanh niên tiều phu ưa thích gọn gàng, kích cỡ so với vóc người ngươi kém quá nhiều, ngươi thế nào liền thừa nhận?”

Hà Hướng sợ tới mức phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, đem nén bạc mới vừa rồi nhận được từ trong tay áo trả lại cho Thẩm Lãng: “Công…… công tử, ta, ta cái gì cũng không biết, tòa nhà này cũng là nữ nhân kia dẫn ta tới. Nếu như muốn, ta cũng có thể dẫn công tử đi tìm nữ nhân kia, công tử ngàn vạn lần đừng làm khó tiểu nhân.”

Thẩm Lãng cười nói: “Nữ nhân kia có phải còn nói với ngươi, nếu ta phát hiện ra nơi này là giả, ngươi liền nói sẽ dẫn ta đi tìm nàng, sau đó lại kéo cho ta thêm một canh giờ nữa?”

Hà Hướng mới vừa rồi sợ hãi còn có vài phần giả bộ, lúc này lại thật sự là ngay cả răng nanh cũng đang đánh nhau. Gục mặt trên mặt đất, cái gì cũng không dám nói.

Thẩm Lãng nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, thở dài: “Ta trước khuyên bảo tiểu ca một câu, ngươi cùng đệ đệ hiện nay không nên ở đây, cũng không nên về nhà chính mình, càng không nên đến Tần ký cùng Phi Yến đảng, nếu không thứ nàng đưa cho ngươi chỉ sợ không phải ngân bạc mà là mệnh bạc .”

Hà Hướng sao còn dám trả lời, đành phải liên tiếp gật đầu, ngay cả nhìn Thẩm Lãng một chút cũng không dám.

Chỉ nghe thoáng chung quanh đột nhiên không có tiếng động, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Xung quanh, trên đường, cư nhiên một bóng người cũng không thấy.

Vị công tử mới vừa rồi còn ở đây cùng hắn nói chuyện, trong nháy mặt lại tựa như tiêu thất giữa trời chiều mênh mông.

Hắn mệt mỏi từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ cảm thấy y phục mồ hôi ẩm ướt nặng trĩu.

Hà Học đêm qua nói với hắn, có một nữ nhân như vậy tới Phi Yến đảng hỏi thăm tin tức, hắn vừa nghe liền biết nữ nhân kia nhất định sẽ tìm một trong ba người ở Tần ký gần nhất. Chỉ vì chính mình không phải là mật thám, có báo tin tức cũng không được lợi gì, lúc ấy lại sinh ra ác niệm, muốn bán đứng tình báo Tần ký, từ chỗ nữ nhân kia vơ vét được chút tặng phẩm.

Huynh đệ bọn hắn nghe nói ngày gần đây nữ nhân kia đến Tần ký, liền nảy ra chủ ý, hắn bảo nàng bày trí.

Chính là thứ nàng cấp không phải tiền thưởng, mà là đâm vào cổ họng Hà Học một kiếm.

Nàng mỉm cười nói: “Nếu bọn họ cấp tiền thưởng nhiều hơn, ngươi chẳng phải là muốn bán đứng chúng ta? Đối với ngươi mà nói, uy hiếp có phải hay hơn so với ban cho một chút hiện hữu?”

Hà Hướng bất đắc dĩ tâm nghĩ thầm, hắn vốn không thể tiếp tục đứng ở nơi này, cũng không thể nào trở lại nhà của chính mình.

Lý công tử mặc dù dự đoán được nữ nhân kia thủ đoạn độc ác, lại không dự đoán được nàng đã sớm hạ thủ. Chủ nhân nông gia tiểu viện này thi thể vẫn còn ở trong nhà xí phía sau kia, thi thể Hà Học còn ở trên giường bên trong nhà, không biết khi nào thì mới có thể bị người phát hiện.

Còn hắn, thầm nghĩ sẽ chạy nhanh trốn tới một nơi rất xa rất xa, đem theo chuyện từ đêm qua đến tối nay thành một cơn ác mộng vĩnh viễn quên đi.

.

Tuy rằng Vu Hành Vân đã nói rất chuẩn xác là Lâm Kính Hoa nhất định không có việc gì, Lâm Hồng Liên vẫn rất là không yên tâm.

Phổ Phúc khách điếm phòng số 3 khôn tự hắc ám, trông như một người cũng không có. Lâm Hồng Liên nép ở một bên cửa sổ, điểm một lỗ nhỏ trên giấy cửa, hướng vào bên trong rình.

Lâm Kính Hoa vẫn đang thẳng thừng ngồi ở bên cạnh bàn, tay đặt ở trên bàn nắm một cái bình nhỏ.

Trong phòng không còn người khác.

Lâm Hồng Liên thở ra một hơi, nghĩ thầm rằng Vu Hành Vân quả nhiên sở liệu không tồi. Giải cứu Lâm Kính Hoa, lại bắt được Tiểu Lê, không phải là đã lấy được thắng lớn.

Nghĩ đến Tiểu Lê, trong lòng lại vui sướng vài phần. Bị một tiểu cô nương không chút võ công trêu đùa hai lần, như thế nào trong lòng có thể không hận. Nếu lại bắt được nàng, phải là tra tấn nàng đến muốn sống cũng không được.

Trong lòng cảm thấy thỏa mãn, Lâm Hồng Liên đẩy cửa ra.

Nàng muốn nhìn đến ánh mắt Lâm Kính Hoa khi thấy nàng mở cửa, liền không kịp nữa.

.

Nàng không hề quay đầu lại, mà cảm giác được độ ấm kiếm phong.

Kiếm phong đặt cách nửa tất ở phía sau gáy nàng, khoảng cách cùng Thẩm Lãng tươi cười đều ôn hòa giống nhau.

Nàng chưa từng gặp qua, thậm chí cũng chưa nghe nói Thẩm Lãng dùng kiếm giết một người.

Vì thế nàng mơ hồ nghĩ muốn rút kiếm, đối với Thẩm Lãng mà nói không phải chỉ có một dạng.

Mà là đại biểu đạt quyết tâm cực kỳ lãnh khốc.

Giống như thời điểm y ra tay mới vừa rồi, quá mức tinh chuẩn, có lẽ lãnh khốc cũng là một dạng biểu đạt khác.

Thẩm Lãng hỏi nàng: “Vương Liên Hoa đi đâu?”

Hoài niệm so với sợ hãi oán hận càng nhiều, Lâm Hồng Liên cuồng tiếu trả lời: “Ta làm sao biết! Có lẽ là ở trên giường Vu Hành Vân?”

Thẩm Lãng không nói gì.

Lâm Hồng Liên cảm giác được thanh kiếm kia nhẹ nhàng mà cắt qua da thịt ở cổ mình.

Hẳn là miệng vết thương rất cạn, thậm chí cũng không đau lắm.

Chính là lãnh.

Giống như đông lạnh thấu cốt tủy, kiếm khí lạnh lùng.

Nàng không rõ, vì cái gì một người nhìn qua ôn hòa như vậy, trong tay có kiếm lại lãnh như vậy.



Nhưng cảm thấy an ủi chính là, Vương Liên Hoa cũng không ở trên giường Vu Hành Vân.

Mặc dù cách giường không phải đặc biệt xa. (=]])

Cũng không có biện pháp, ai bảo khách phòng to như vậy, khoảng cách giữa cái bàn cùng giường chung quy xa thế nào được.

Vu Hành Vân nhìn hắn có phần mê đắm, nói: “Ngươi rốt cuộc trúng phải cổ gì? Sao phải vội vả tìm đoạn tình hoa? Bất quá kỳ thật ngươi có đoạn tình hoa cũng vô dụng, nếu ta nhớ không lầm, trong bí tịch kia cũng không có viết cách dùng đoạn tình hoa như thế nào. Mà cách dùng, trên đời này có lẽ chỉ một mình ta biết.”

Vương Liên Hoa thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ e là như vậy, cho nên lúc ở đại hội ngoạn vật, ta đã không phát ám khí độc huyết phong hầu. Bằng không ngươi chết ta làm sao bây giờ?”

Vu Hành Vân nghe xong rất đắc ý, nói: “Ngươi cuối cùng cũng nói được một câu xuôi tai vô cùng.” Hắn cư nhiên to gan lớn mật mà đưa tay vuốt ve tay Vương Liên Hoa đang đặt ở trên bàn kia.

Bàn tay thật là động lòng người.

Ngón tay trắng tinh tế mà thon dài, đường nét linh hoạt mà giãn ra. Móng tay gọn gang phi thường xinh đẹp, màu sắc tựa như trân châu óng ánh. Chính là cái màu xanh nhạt, tinh tế mạch lạc, không nổi lên, cũng rất rõ nét, khiến cho đôi tay này có một loại đường nét mẫn cảm tao nhã.

Lúc này nếu có chút mảnh hoa rơi xuống, đôi tay này có lẽ giống như nước mùa xuân, lẳng lặng trôi nổi, duyên dáng gợn sóng.

Trừ phi là người mù, mới có thể không nghĩ sờ một chút.

Vu Hành Vân không phải người mù, nhưng tay của hắn chỉ dừng lại ở giữa không trung.

Chỉ vì Vương Liên Hoa nói một câu nói: “Ta thực không nghĩ tới, ngươi muốn kính kia, cư nhiên lại gấp đến như vậy.”

Vu Hành Vân dùng nguyên bàn tày định đi sờ tay hắn kia che nửa bên mặt cười rộ lên.

“Ngươi không phải không biết là ta và ngươi mới là tri kỷ? Trầm Lãng thật cũng tốt, nhưng ngươi cùng ta lại càng hợp hơn một chút, nếu không muốn ngươi quên Thẩm Lãng đi mà theo ta.”

Vương Liên Hoa cảm thấy được đối với hắn không thể nói lý: “Thứ nhất, là bởi vì hắn hảo, ta mới muốn, ngốc tử mới không chọn cái tốt mà lại chọn cái xấu; thứ hai, ta ghét nhất chính là tri kỷ, bị người hiểu biết nhiều quá thật sự là rất nguy hiểm; thứ ba, diện mạo của ngươi thật sự không phải loại hình ta thích ——”

Hắn vừa rồi vẫn còn giảng đạo lý, đột nhiên nhân tiện xuất thủ.

Tự nhiên xuất thủ, như vậy không cẩn thận, đánh đổ chén rượu vừa rồi.

Lực đạo cực lớn cùng đôi tay tinh tế xinh đẹp tuyệt trần kia phi thường không hợp, nhưng lại khiến cho chén rượu bay lên, hướng xoáy về phía sau Vu Hành Vân.

Rượu vốn là bích sắc. Hạ mau đến, đúng là uống Trúc Diệp vẫn còn hảo hơn.

Vu Hành Vân cũng vươn tay ra.

Phút chốc vung lên, rượu rơi vãi trên ống tay áo hắn, thiêu lên vô số lổ nhỏ.

Ngón tay trắng tinh tế linh hoạt, đẩy lùi bọt nước trong ly tất trảo thủ tiến vào, công hướng hầu khẩu hắn.

Lòng bàn tay vốn màu sắc thâm tím, quỷ dị vô cùng.

Tím sát thủ.

Một chén rượu thật là lợi hại, một đôi tay thật là lợi hại.

Vu Hành Vân trấn định như núi.

Tay hắn vững vàng mà tránh khỏi đầu ngón tay kia, giảo hoạt bắt lấy cổ tay người nọ.

Vương Liên Hoa nhanh chóng tránh đi, lại vừa hướng công dưới khửu tay hắn.

Các đốt ngón tay yếu ớt di chuyển dưới khửu tay, nếu bị đánh trúng, chỉ sợ là phải phế đi nữa cánh tay.

Vu Hành Vân lại đột nhiên xoay người, mượn va chạm đẩy cánh tay hắn ra, nghiêng người hướng bả vai Vương Liên Hoa chộp tới. Nhận thấy được kiên tỉnh, kiên trinh hai nơi đại huyệt, mắt thấy đương nhiên sẽ là một kích.

Vương Liên Hoa thân người thấp hơn, một chưởng nhất thời phách về phía bên hông hắn.

Vu Hành Vân xoay người nhảy lên, thẳng từ trên đỉnh hướng xuống chộp cổ Vương Liên Hoa.

Hắn thân hình như chim ưng, nháy mắt công ra ba bốn chiêu, từ từ chiếm ưu thế, Vương Liên Hoa liên tục thoái lui, mới vừa rồi đánh trượt, lại liên tục đánh ra mười dư chưởng.

Ngươi tới ta đi, chưởng ảnh tung bay, chưởng phong vù vù, chỉ thấy ánh nến lay động.

Vương Liên Hoa đột nhiên làm một chuyện vô nghĩa.

Hắn một tay bắt lấy ngọn nến kia, đặt ở trước mặt.

Tay Vu Hành Vân rõ ràng thẳng tắp về phía mặt hắn công tới, chưởng phong phần phật, hắn lại vẫn không nhúc nhích.

Không riêng gì người nọ bất động, ánh nến cư nhiên giống như định trụ vẫn không nhúc nhích.

Nội lực như thế nào mới có thể làm được.

Ngọn lửa ở giữa hai mắt hắn trong lúc đó bình tĩnh, ánh lên được đồng tử tối đen kia, cũng lóe lên ánh sáng vàng nhạt.

Ánh mắt xinh đẹp mà yêu dị, giống như có loại sức mạnh mê hoặc lòng người.

Vương Liên Hoa không né, tay Vu Hành Vân cũng không xuất thủ.

Bắt được chẳng phải là phải đem ngọn lửa kia chụp ở trên mặt hắn, như thế nào có thể đối đãi với một gương mặt đẹp như thế. (á…. Đậu…. vãi anh….)

Vốn là theo lý bình thường là sẽ làm một chuyện, phản ứng tiếp theo Vu Hành Vân cũng rất có điểm kỳ quái.

Hắn si ngốc mà nhìn thấy Vương Liên Hoa ánh mắt, cả người đều đọng lại.

Vương Liên Hoa ôn nhu nói: “Ngươi ngủ rồi.”

(ở đây một từ “Thụy” ta chuyển thành ngủ luôn nhưng thực chất thì ~> lúc mỏi nhắm mắt gục xuống cho tinh thần yên lặng gọi là thụy)

Hảo một câu vô lý.

Thanh âm trong lời nói hắn bình thường cũng bất đồng, tựa như nói chuyện bình thường ở trong sơn cốc, giống như tiếng vang trong mộng.

Lời hắn nói đã kỳ quái, trong lời Vu Hành Vân càng kỳ quái hơn.

Vu Hành Vân cúi đầu đáp: “Ta ngủ.”

Thanh âm trống rỗng tương phản với Vương Liên Hoa, lời nói trở nên chậm chạp mà độn cảm, giống như đắm chìm ở trong mộng thâm trầm.

Vương Liên Hoa hỏi: “Ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, đoạn tình hoa ở nơi nào?”

Vu Hành Vân tiếp tục lấy ngữ thanh trì độn đáp: “Ở lôi sơn thánh địa.”

Vương Liên Hoa lại hỏi: “Như thế nào dùng đoạn tình hoa giải cổ?”

Vu Hành Vân nhu nhu nói gì đó, nhưng Vương Liên Hoa không nghe rõ.

Vì thế Vương Liên Hoa tiến về phía trước từng bước, theo dõi ánh mắt hắn, hỏi lại một lần nữa.

Vu Hành Vân lại thấp giọng nói gì đó, Vương Liên Hoa cư nhiên vẫn là không có nghe thấy.

Hắn có điểm không kiên nhẫn, vì thế bước đến bên cạnh người nọ, ghé tai qua, hỏi lại một lần.

Vu Hành Vân vì thế lại trả lời hắn một lần.

Những lời này Vương Liên Hoa nghe rõ, sắc mặt nhất thời đại biến.

Hắn nói chính là: “Mê hồn nhiếp tâm thôi mộng đại pháp đối với ta vô dụng.”

Lúc này tái né tránh, làm sao còn kịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.