Nếu hắn muốn ngủ lại không ngủ được, tâm tình rất kém.
Nếu hắn ngủ thiếp đi, bộ dạng ngủ cũng sẽ rất khó xem.
Nếu sau khi hắn ngủ bị người đánh thức, rời giường khí cũng rất trọng.
Xét thấy ngoài các nguyên nhân này, Thẩm Lãng sau khi làm xong chuyện đó, trừ làm cái gối đầu ra, cái gì cũng làm không được.
Đối với thân phận này, Thẩm Lãng sớm đã thành thói quen, cũng không có câu gì oán hận. Nhưng hôm nay Vương công tử cũng rất không an phận, ở trong khuỷu tay y lăn qua lộn lại, tóc trát lên bả vai hảo ngứa.
Vì thế y nhẹ nhàng đưa tóc hắn tém sang một chỗ, thấp giọng hỏi: “Liên Hoa, ngươi trên đường gặp cái gì ngoài ý muốn?”
Vương Liên Hoa trong lúc này vốn là ở trong lòng tính toán nên đem việc này như thế nào giảng giải cùng Thẩm Lãng, tuy nói việc của Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê không thể giấu diếm, nhưng chung quy là chính mình dính phải thua lỗ cực lớn, nếu là cùng Thẩm Lãng nói từ đầu chí cuối, tính ra lại kém hơn Thẩm Lãng một cái đầu, trong lòng thật sự không sảng khoái lắm, thế nên nhất thời nghẹn lời.
Thẩm Lãng thấy hắn không đáp, cũng không truy vấn, chính là nói: “Ngươi cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi đi.”
Nhìn y một bộ dáng tâm bình khí hòa, liền nhớ tới chính mình mấy ngày qua chật vật, Vương Liên Hoa có điểm ngứa răng. Vì thế cũng không quản cái gì sĩ diện, đem tình hình thực tế nói một trận.
Thẩm Lãng nghe được chuyện trúng cổ, thất thanh nói: “Ngươi lẽ nào đã thực trúng cổ?”
Vương Liên Hoa trở mình một cái khinh khỉnh, không tình nguyện nói: “Ta lừa ngươi làm gì?”
Thẩm Lãng thấy thần sắc hắn trấn định, vội hỏi: “Vậy ngươi cũng biết giải pháp như thế nào?”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Giải pháp đương nhiên là có, còn có đến hai loại, chính là cái nào cũng rất không dễ dàng.” Hắn lấy cái bản “trùng khí” bên cạnh gối ra, ở trước mắt Thẩm Lãng lung lay nhoáng lên một cái, nói: “Quyển chép tay này nói ra mơ hồ, kỳ thật cổ thuật cùng độc thuật, cũng có chỗ tương thông. Cái gọi là dược cổ giả (người dụng dược cổ),chính là Miêu Cương kỳ độc thôi; huyết cổ trông như chú thuật, kỳ thực bất quá là độc dược, hơn nữa huyết nhục từ trong thân cổ giả phát ra, khiến cho độc tính kia nan giải, chính là giống như người nọ dùng ngàn loại thạch tín cùng đặc chế với mười năm hạc đỉnh hồng mà ra. Nhưng thật ra ngôn cổ, quả là có vài phần diệu dụng. Theo ta thấy, ‘ngôn cổ’ là một loại nhiếp tâm thuật. Chính là Miêu Cương cổ dược đặc biệt có mê hồn dược, lúc hấp nhập phải cổ dược rồi phát ra tuyên thề, đồng thời liền bị lời thề này thao túng, đây chính là hết thảy mọi căn nguyên quái lực loạn thần. Lúc sau khi ta giày vò Từ Thường Tú tâm liền thống khổ không ngừng, chính là bởi vì ta bên ngoài hiểu rõ còn nhắc đến, lại còn thấy hắn thống khổ. Nhưng dù cho Từ Thường Tú có bị thương, thậm chí đã chết, ta nếu là không biết, như vậy cũng không có việc gì. Nói vậy ngươi khả hiểu được?” (quái lực: năng lực/tác dụng kỳ lạ)
(huyết nhục từ trong thân cổ giả phát ra: cổ thực ra là một con trùng độc. Cổ giả ở Miêu Cương nuôi cổ trong người, nên máu thịt rất độc. Ai lạn hoạn rớ phải là toi =.=”)
Người này ra sức khoe khoang giải thích đến cực kỳ sáng suốt, thao thao bất tuyệt, vô cùng đắc ý, cũng không quản có hay không đem chuyện một mình tự kỷ. Thẩm Lãng không khỏi giận dữ nói: “Tạm thời chắc hiểu.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Bởi vậy, ngươi nếu là lặng lẽ đem hai người kia đi giết, cả đời không nói cho ta biết, ta liền cả đời cũng không có việc gì, đây là một loại giải pháp.”
Thẩm Lãng lắc đầu nói: “Mặc kệ là ta có giết hay không. Vương công tử, người giống như ngươi vậy, thật có thể bị người lừa cả đời?”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này, vẻ mặt đau khổ nói: “Cho nên đây chính là chỗ nan giải. Nếu là có người không cẩn thận nói ta biết hắn đã chết, chỉ sợ cổ này vẫn còn bị phát tác. Dạng lo lắng đề phòng như vậy, quả là trị phần ngọn không trị phần gốc.”
Thẩm Lãng nói: “Loại giải pháp thứ hai kia lại như thế nào?”
Vương Liên Hoa bất đắc dĩ nói: “Trừ phi tìm được giải dược, lại còn như thế nào nữa. Đoạn tình hoa ở Miêu Cương, nếu là hai người đến Miêu Cương không phải để vui chơi, cũng đành phải làm một chuyến thôi.”
Thẩm Lãng nói: “Ta hướng Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương hỏi thăm một phen, biết được Lam Lam chính là người trong bộ tộc Vu cổ Miêu Cương, hắn lại gọi Vu Hành Vân là tộc trưởng, cũng đủ biết thân phận Vu Hành Vân là gì. Chúng ta nếu đi Miêu Cương tìm vật đó, chỉ sợ người này cũng là một lực cản cực lớn.”
Vương Liên Hoa nghe xong hai chữ “Lam Lam”, mặt giãn ra cười nói: “Ngươi không nói thật ta cũng đã quên. Ba người kia đêm qua bị ta làm nhục một phen, mấy ngày tới đây khẳng định còn muốn tìm đến gây phiền toái. Chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, đem tiểu quan Lam Lam kia bắt lấy, hảo hảo hỏi một chút chuyện đoạn tình hoa.”
Thẩm Lãng nhíu mày nói: “Đêm qua lại là có chuyện gì xảy ra?”
Vương Liên Hoa đối việc đêm qua thập phần đắc ý, tự nhiên không thêm không bớt nói ra. Lại không nghĩ rằng Thẩm Lãng càng nghe sắc mặt càng trầm trọng xuống, cuối cùng trầm trọng đến nổi Vương Liên Hoa cũng hiểu được có điểm bất thường, nhịn không được hỏi: “Thẩm Lãng, ngươi chẳng lẽ là nghĩ ra được có việc gì mấu chốt?”
Thẩm Lãng cười khổ nói: “Trừ việc ngươi ở ngoài ra, lại còn có cái gì mấu chốt.”
Vương Liên Hoa buồn cười nói: “Lẽ nào, lẽ nào ngươi vẫn còn sợ người nọ đến đoạt ta đi hay sao?”
Thẩm Lãng cảm thấy bộ dáng này của hắn vừa đáng yêu lại khả khí, đành phải chính mình thở dài: “Ta thật sự còn có điểm sợ.”
Cho nên lại đi hôn bờ môi của hắn, hôn đã triền miên lại tinh tế tỉ mỉ, khiến người động tình.
Kỳ thật một chút như vậy cũng không phải không tốt, nhưng Vương Liên Hoa vẫn là cảm thấy được nên từ chối một chút: “Đây chính là sáng sớm, mới vừa rồi cũng đã……”
Thẩm Lãng mỉm cười nói: “Ta sợ bị cường đoạt sẽ không còn thấy cơ hội nữa.”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này, nhất thời tức giận trừng hai mắt nhìn y. Để tỏ rõ khí phách, cư nhiên còn giãy dụa muốn đứng dậy.
Đương nhiên bị Thẩm Lãng không buông tha đè ép nằm xuống.
Vương Liên Hoa nghĩ muốn cam chịu, kỳ thực Thẩm Lãng cũng là một cái cổ, cũng có hai loại giải pháp.
Một là dùng động tác để phản kháng y, hai là dùng ngôn ngữ để cự tuyệt y.
Chính là y dùng thân thể áp chế động tác hắn, dùng miệng áp chế ngôn ngữ hắn.
Trước mắt khả không thể giải. (nan giải thật rồi =]]z)
…
Đổng Thiếu Anh vốn là cảm thấy được chính mình trên thế gian này là người cực xui xẻo, nhưng sau hắn lại nghĩ tới Tứ Nương có cùng hắn nói qua chuyện này, liền càng thêm bi thương mà cảm thấy được hai người bọn họ thật sự là một cặp phu thê xui xẻo nhất thế gian.
Rõ ràng là Thẩm Lãng hẹn hắn hôm nay tới đây thảo luận với nhau về chuyện bộ tộc Vu cổ, hơn nữa hắn cũng rất có lễ độ mà gõ cửa, Thẩm Lãng cũng ở bên trong lên tiếng trả lời là có.
Đến qua hơn nữa ngày mới ra mở cửa cũng được đi, vậy mà cửa mở ra chỉ là một cái kẽ hở nhỏ, lại còn nói: “Thỉnh xuống dưới lầu trò chuyện với nhau đi.”
Đổng Thiếu Anh cảm thấy nhăn nhó đến không thể nói lý.
“Dưới lầu nếu có chút tai mắt, chẳng phải là rất không tiện. Tại hạ hôm nay chính là có chuyện quan trọng cần tương báo, hôm trước không phải cũng đã bảo là ở trong phòng nói chuyện?”
Vì thế liền làm một chuyện thực rất không tưởng.
Chính là đột nhiên đẩy cánh cửa kia ra.
Kỳ thực hắn cũng không thấy có cái gì đặc biệt đến không nên xem, chẳng qua là một đống y phục mà thôi.
Y phục thoát ở nơi nào chính là tùy theo ý muốn, đây cũng không tính là đại sự gì.
Vấn đề lớn nhất ở chỗ, kiện y phục kia chính là màu đỏ.
Tiếp đó liền sởn gai óc phát hiện ra, phía sau trướng mạn buông xuống giống như có bóng người.
Đổng Thiếu Anh phản ứng rất nhanh mà lui về sau ba bước, nghĩ xem như mọi chuyện gì cũng đều chưa có xảy ra, nhưng ngay tại đây phát hiện sự tình này càng khiến người phiền não.
Chính là Thẩm Lãng y quan giống như cũng có chút không chỉnh tề.
Đổng Thiếu Anh thật sự không dám nghĩ lúc chính mình đến gõ cửa rốt cuộc là cái loại thời điểm gì. (còn đợi tới hơn nữa canh giờ đó a =]])
Đột nhiên vào lúc này, bóng người phía sau trướng mạn kia nói chuyện.
“Đổng huynh, đã lâu rồi không thấy, biệt lai vô dạng.”
Đương nhiên đây nhất định là Vương Liên Hoa.
Còn có ai giống hắn, ở loại thời điểm này cũng không biết xấu hổ. (chai rồi)
Đổng Thiếu Anh kinh thiên động địa mà hét to một tiếng, hướng dưới lầu mà chạy như điên.
Thẩm Lãng thở dài đem cửa đóng lại.
Vương Liên Hoa cười hì hì từ phía sau trướng mạn chui ra, cách ăn mặc của hắn so với tưởng tượng của Đổng Thiếu Anh giống nhau rất nhiều.
Phi thường không biết nỗi khổ của nhân gian mà nói: “Ta cũng không phải nữ nhân, cho dù thấy thì thế nào.”
Thẩm Lãng thật sự rất muốn hành hung hắn một chút, nhưng cuối cùng chính là khẽ hôn lên khóe môi mỉm mỉm của hắn một cái.
Đây thật sự là một hành động rất khó lý giải, cho nên Thẩm Lãng trong lúc làm chuyện này, một mực trong lòng phải mặc niệm tu sinh dưỡng tính không thể dễ dàng bị ngôn ngữ kích động.
Nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.
Thời điểm ăn cơm trưa, Từ Thường Tú mặt đỏ, phi thường cùng hắn nói một lời khẩn thiết.
“Ta ngủ trên mặt đất cũng được, nhưng có thể hay không đổi đến cái phòng hơi xa một chút?”
Thẩm Lãng lúc nghe được câu này là đang ăn canh, thoáng cái liền bị mắc nghẹn.
Khụ ước chừng cả nửa khắc.
Trong lúc này, Vương Liên Hoa hiển nhiên một mạch ăn cơm, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái, cũng chỉ là mỉm cười không nói lời nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]