Đào Hoa Yêu Yêu cầm chén cà phê lên, phát hiện rỗng không, cô cầm chén đi vào phòng nước, đang định đổ gói cà phê pha sẵn vào chén thì một bàn tay thon dài như nghệ sĩ lặng lẽ cầm chén của cô lên.
Khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc lẫn nhau, cả hai đều run lên.
Cô thầm nghĩ: cuối cùng anh vẫn đến đây
Trong gian phòng nhỏ hẹp, chỉ có tiếng nước chảy vào chén.
– Em đã biết cả rồi
Anh khẽ nói, vì bệnh chưa khỏi nên giọng vẫn khàn khàn.
– Vâng. Cô gật đầu, yên lặng, nín thở chờ đợi
– Em… thật ra không cần phải làm việc này…
Giọng nói của anh lạnh lùng trong không khí, tan vào mùi cà phê:
– Chuyện này vốn không liên quan đến em….
Đào Hoa Yêu Yêu tức giận cười lại, giành lấy cái chén, cắt đứt lời anh nói:
– Cút cho xa một chút, nếu không tôi đánh anh đấy
Cô hung tợn xông ra ngoài để lại một mình Sở Phi đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng cô đơn.
Nguyễn Mạnh Đông thong thả đi vào, anh đứng ở ngoài của đã lâu, giờ đi vào nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Phi.
Sở Phi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ không đồng ý của Nguyễn Mạnh Đông, Nguyễn Mạnh Đông nghiêm túc nói:
– Tội gì phải thế
Sở Phi không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như đầm nước tĩnh lặng đến trăm năm.
Tội gì… Tội gì…
Anh bỗng nhiên muốn cười.
Chẳng biết từ bao giờ, ngay cả người lúc nào cũng trong trí nhớ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-yeu-yeu/3166668/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.