Trong thang máy, Triệu Tử Tuấn vỗ vỗ cánh tay Đào Hoa Yêu Yêu đang khoác tay mình:
– Sở Phi chính là người mà em ngàn dặm tương tư?
Đào Hoa Yêu Yêu mếu máo:
– Em không có mắt nhìn thế sao?
Không đợi đối phương trả lời, cô nhụt chí lắc đầu:
– Thôi đi, thì cứ cho là em chẳng có mắt
Triệu Tử Tuấn vui mừng, thơm Đào Hoa Yêu Yêu chụt một cái:
– Biết ưu điểm lớn nhất của em là gì không? Chính là thành thật và ngây thơ
– Em có phải là quá ngây thơ không?
Cô cười khổ, nói muốn quên, muốn cố gắng học cách quên nhưng như đã thành bản năng, chỉ cần nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh thì đầu bốc hỏa, không nhịn được muốn thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh, sau đó thấy anh thờ ơ lại càng tự khổ sở.
– Ừ, em thật ngây thơ. Triệu Tử Tuấn đáp lời
Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh một cái:
– Anh chẳng giỏi an ủi người khác gì cả
Triệu Tử Tuấn nhún nhún vai:
– Lúc này đùa giỡn chẳng phải để em đánh
Hiển nhiên hắn rất hiểu Đào Hoa Yêu Yêu.
– Cho dựa nhờ một chút
Đào Hoa Yêu Yêu tựa đầu vào lưng Triệu Tử Tuấn, rầu rĩ. Triệu Tử Tuấn không nói gì, để cho cô dựa vào, trong đầu hiện lên đôi mắt lạnh lùng đó. Nếu anh nhớ không nhầm, đôi mắt lạnh lùng đó, tuy rằng ít có cảm xúc dao động nhưng suốt đường đi vẫn như có như không mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-yeu-yeu/3166651/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.