Ngày hôm sau..
Hồ Điệp nghe mọingười nói Hàn Phong thổi sáo rất giỏi nên nàng đã kéo hắn cùng tham giacuộc thi nhưng thuyết phục mãi mà hắn không chịu. Nàng và Yên Nhã khócla ầm ĩ, la lếch và bày đủ trò ở phòng của hắn cả buổi sáng mà không ănkhông uống, gần tới trưa, thấy vậy hắn mới chịu thua.
Hoàng hôntuyệt đẹp, mặt trời đỏửng lặn lẽ khuất dần ở phía sau chân núi Tử Hoasơn. Nhìn lên đỉnh từ phía xa xa thì thấy có một ngôi đình và sơn trangẩn hiện dưới những táncây nhấp nhô xen kẽ nhau. Dưới chân núi, đãcókhông ít người đang đi lên núi, những chiếc thuyền lớn nhỏ đậu dọc theobờ sông Thanh Thuỷ.
Hồ Điệp nhìn đỉnh núi cao chót vót đó,thở dài trong lòng: Haiz..Leo núi? Đã lâu rồi mình chưa đi leo núi..Cứ sốngởđây mãi, chắc mấy môn thể thao như: Bóng rổ, bóng chuyền, bóng chày,v.v.v. Mình sẽ quên sạch.
Nàng sống ởđây thêm chừng vài thánglàsắp thành người tiền sử rồi. Nếu không xuyên trúng thời đạinày màxuyên trúng vào cái thời con người bắt đầu hình thành, chắc chết! Mìnhnói chuyện ú ớ không cũng nên.
Nghĩ vậy, miệng nàng khẽ nhếch lên cười tà mị thu hút ánh nhìn của những người trên thuyền Lâm Viên, mộtsố nữ tử xinh đẹp nhìn nàng không chớp mắt.
“ Sở Điệp công tử,tại hạ thấy các hạ đừng cười như vậy nữa. Có mấy vị cô nương đang nhìnngươi kìa.” Yên Nhã đi lên nhìn đám mỹ nhân một cái, bộ dạng không quantâm. Đúng là bọn háo sắc..
“ Nhã công tử, ta mắc cười thì cườithôi. Họ thích nhìn thì cứ nhìn.” Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-truyen-nang-tieu-thu-cua-tram/3091275/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.