Hồ Điệp ngồi xếp bằng, mặt hướng ra phíasông, lấy cây đàn ra đặt lên đùi của mình. Nàng bẻ tay của mình khởiđộng các khớp xương tay rồi đặt tay lên cây đàn gảy thử.
“ TĂNG..TẰNG..TANG...”Âm thanh chói tay và khó nghe làm ai cũng bịt tai lại.
Hàn Phong nhìn người đang đàn kia: Không biết đàn, thì mua làm gì? Còn đòi tham gia cuộc thi?
“ Này..Ngươi có biết gảy hay không đó?” Yên Nhã hét lên: “ Không biết thì đừng có đàn. Tai ta sắp thủng rồi! Nếu ngươi vừa đàn và hát thì sẽ làmbọn ta chết đó!!!!”
Ba tên ngồi bên kia đổ mồ hôi nhìn nhau: Vinh hạnh là đây sao?
“ Chỉ mới thử thôi!!! Ngươi im lặng chút đi. Ngươi la như thế làm tay tarun, thì làm sao đánh được chứ?” Hồ Điệp nhìn cây đàn tinh xảo đó, trong lòng tự an ủi: Mới chơi lại mà..Đâu thể nào mà nhào vô là chơi hay liền được.
Nàng liền đặt tay lên, gảy lại: “ Tang..Tằng..Tăng..”Những tiếng đầu khó nghe vô cùng nhưng rồi âm thanh nghe có chút cảithiện hơn một tí, bắt đầu êm dịu hơn rồi dần dần hay lên một cách lạthường.
Tiếng đàn bắt đầu có hài hoà và hay dần, âm thanh màchiếc Huyết Nguyệt Cầm phát ra làm cho ai cũng xuất hiện một ảo giác.Mọi người thấy mình đang ở đỉnh du sơn chót vót và nhìn được toàn cảnh ở bên dưới chân núi vô cùng đẹp kia. Tiếng đàn bắt đầu hạ thấp dần, hạthấp dần. Nó tạo ra cảm giác như bản thân họ đang rơi tự do từ đỉnh núicao xuống. Cảm giác rất phấn khích nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-truyen-nang-tieu-thu-cua-tram/3091271/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.