Hồ Điệp rút tay ra rồi bỏ đi lại bànngồi, lấy tay chóng lên cằm: “ Mang thức ăn vào đi..Diệu Hinh..” Nàngnói xong thì miệng hơi nhếch lên cười như một ác ma: Cứ hiện trước mặtta..Thì đừng trách, ta sẽ không ăn chay đâu!!! Một ngày nào đó, ta màphát dại thì đừng có trách!!!
Hàn Phong cũng chẳng hiểu tại saonàng dùng ánh mắt và nụ cười đó với mình. Diệu Hinh rung rẩy khi thấybầu không khí trong phòng âm u như địa ngục, đặc biệt là tiểu thư nàngta. Nuốt một ngụm nước bọt, Diệu Hinh bưng thức ăn đi vào trong phòng,tiến lại bàn nhanh chóng để thức ăn lên rồi rút nhanh.
“ DiệuHinh...” Hồ Điệp gọi nàng ta nhưng, nàng ta đã đóng cửa lại chạy đi.Nàng nhìn ra cửa cười lạnh, miệng lẩm bẩm: “ Hưm..Đúng là..” Ngày gì vậy trời??? Aizzzzzzzzzzzzzz...
“ Sao? Còn chuyện gì nữa sao?” Nàng nhìn tên ngồi đối diện hỏi. Tinh thần và tâm trạng của nàng hiện giờ không được tốt cho lắm.
Hàn Phong bỗng thò tay vào trong áo lấy một miếng ngọc màu cam nhạt ra,không nói gì mà đưa ra phía trước mặt nàng. Gương mặt vẫn lạnh, không có biểu hiện gì khác khi nghe nàng muốn đuổi hắn đi.
“ Uả? Sao nólại ở trong tay huynh?” Nàng nhìn miếng ngọc, đưa mắt nhìn hắn đầy nghihoặc: “ Huynh nhặt nó ở đâu vậy?” Nó bị rơi khi nào mà nàng không hayvậy kìa?
Hồ Điệp giơ tay ra định lấy lại miếng ngọc nhưng nàngnghĩ ra điều gì đó liền thu tay về, không muốn lấy nó: “ Huynh giữ nóđi! Ta trả lại!” Hai tay tiếp tục chóng cằm, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-truyen-nang-tieu-thu-cua-tram/3091221/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.