“ Dạ thưa các công tử, xin trả tiền thuốc ạ!!!” Ông chủ cười nói.
“ Sao?” Cả đám nhìn nhau, nước mắt muốn tuôn ra khi nghe ông chủ nói sốtiền thuốc cao ngất ngưỡng, tất cả mấy trăm vạn lượng bạc.
Mộttên hung hăng nói: “ Tống Sở Điệp, ngươi chờ đó..Bổn công tử sẽ khôngtha cho hai huynh đệ của các người..Ui da..Răng của ta..A..Rụng thêm một cái nữa rồi..” Hắn nhìn cái răng trong tay, nhăn mặt.
Mấy người đến xem bệnh sợ xanh mặt, họ nghĩ thầm: Chắc là do vị công tử kia đánh họ, trong họ thê thảm quá!!!
“ Ông chủ..mau lấy thuốc cho bọn ta..Mau lên..Ây da..Mặt của ta.”
“ Con mắt ta đau quá...Mặt ta xấu xí rồi..Dung nhan bị huỷ rồi..Mau lấy thuốc..”
“ Tay ta gãy rồi..A..đau quá..Mau trị thương cho ta..”
“...” Một đám ôm vết thương la lên, đòi mua thuốc trị thương.
Ông chủ tiệm thuốc mừng như điên, khi không có một đống khách sang trọngtới mua thuốc và chữa vết thương, nhất là vị Tống Sở Điệp!!! Đúng làkhách quý a!!!
************
Trên xe ngựa, đang chạy lắc lư tiến thẳng về phủ Thái Uý. Hồ Điệp coi bàn tay của mình bầm đen, bầmtím mặt nhăn nhó: “ Mấy tên đó, người của chúng làm bằng sắt sao?Đau..đau quá..a..” Đột ngột bị một bàn tay to nắm lấy.
“ Tỷ đau dữ lắm sao?” Trác Bình cảm thấy áy náy vô cùng, khi thấy bàn tay ngọc ngà của nàng bị bầm dập.
Hồ Điệp đầu tựa vào xe nhắm mắt lại: “ Cái này là do ai gây ra? Tại ai, mà tay ta ra nông nỗi như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-truyen-nang-tieu-thu-cua-tram/3091206/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.