Lăng Vô Huyền đang trên đường từ Kim Quang Điện về thì bắt gặp một con mèo trắng lang thang, hắn lập tức xông tới ôm về phòng mình.
Đông Phương Thừa Minh chính là con mèo đó, vì trong phòng của Thẩm Nhược Y quá chán nên hắn ra ngoài đi dạo một vòng, ai ngờ lại bị Lăng Vô Huyền bắt luôn.
Vốn định cào cho hắn mấy nhát rồi chạy nhưng mà Đông Phương Thừa Minh đã nghĩ lại, quyết định vào phòng Lăng Vô Huyền để chọc tức hắn.
Vừa được Lăng Vô Huyền đưa vào trong phòng Đông Phương Thừa Minh đã cảm thấy hơi nóng. Hắn ngửi thấy mùi của Đinh hương, đây là một loại hương đốt chống lạnh.
Đông Phương Thừa Minh vừa "méoo" một cái liền nhảy xuống khỏi tay Lăng Vô Huyền, hắn tùy tiện chạy nhảy quanh phòng.
Lăng Vô Huyền cũng mặc kệ hắn, còn mình tới gần chiếc hòm lấy ra một số đồ băng bó vết thương.
Sau đó lại bắt Đông Phương Thừa Minh đặt lên bàn, Lăng Vô Huyền nói: "Ngươi nằm yên một chút, ở chân có vết thương còn chạy lung tung."
Lúc này Đông Phương Thừa Minh mới nhìn xuống dưới chân, quả là có một vết thương. Hắn chẳng để ý là vết thương từ bao giờ, cũng không hay quan tâm mấy vết thương nhỏ này.
Vốn dĩ đã ghét người khác chạm vào người mình cộng thêm vết thương cũng không quan trọng lắm, Đông Phương Thừa Minh trực tiếp giơ móng vuốt cào vào tay của Lăng Vô Huyền.
"A!" Lăng Vô Huyền ăn đau kêu lên một tiếng.
Nhưng với lòng yêu động vật, hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-trong-gio-thau-long-quan/2685579/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.