Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, không hiểu vì sao nhưng lần đầu tiên Diêu Diêu lại có cảm giác sợ hãi không nói nên lời, trái tim dường như đánh lên một nhịp, tự nhiên một giọt nước mắt long lanh từ trên khóe mi rơi xuống, nắm chặt bàn tay hắn nghẹn ngào nức nở.
“Ngươi...người....nhất định phải thắng”.
“Hứa với ta...hãy...hãy...chiến đấu thật kiên cường”.
Tối hôm đó từng âm thanh đầm dập vang vọng, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, quân lính ở biên cương đã đến nơi tập trung, các nguyên soái cũng có mặt, từng tiếng hô lớn vang vọng một góc trời, quân sĩ khuôn mặt ai nấy đều hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có, có lẽ được rèn luyện trong quân doanh khiến họ trở nên chai sạn và mạnh mẽ hơn.
Diêu Diêu không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ biết là từ sau lần đấy thì không thấy mặt Cố Thanh Ca nữa, nữa đêm ngày hôm sau một thị vệ vào dậy ôm Thích Trang và đưa Diêu Diêu lên chiếc xe ngựa nhỏ nhanh chóng rời đi, xe ngựa lao vào màn đêm, không trăng, không ánh sáng thậm chí không ý nghĩ, cô không biết thị vệ này đưa mình đến đâu, chỉ biết ôm Thích Trang lẳng lặng nhắm mắt cầu chúc cho Cố Thanh Ca chiến đấu thắng lợi.
Giữa đông tuyết rơi ngày càng nhiều, những chiếc lá vàng cuối cùng trên những cành cây khô bị cơn gió thổi đến lìa xa cành cây, chao đảo, liêng nghiêng đắm mình trong những bông tuyết tinh nghịch, cây cối khẳng khiu trơ trọi giữa đồi núi giá lạnh, nhìn từ trên cao xuống rừng núi được bao lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-toi-so/931838/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.