Quả nhiên hắn không dùng tới viên nội đan đó mà đem nó nghiền vụn ra. Nghiền xong, hắn thêm nhiều vị thuốc phức tạp. Trong lúc hắn làm việc, hai con thạch sùng to lớn sẽ canh giữ bên cạnh, im lặng đứng quan sát.
Bây giờ ta không còn nghĩ chúng xấu xí nữa, trái lại còn nhìn ra một tia quyến luyến không muốn bỏ trong mắt chúng. Yêu cũng vậy, động vật cũng thế, đại khái đều giống con người, vì tình mà bị tổn thương, vì tình mà khổ, vô tình nhất trên đời chính là thần tiên.
Chế xong thủ cung sa, hắn liền nhỏ lên cánh tay của ta. Ta hỏi hắn vì sao phải làm vậy.
Hắn cười đáp: “Ta muốn biết nàng có còn trong sạch không.”
Đây đúng là việc thừa, không phải nữ tử thuần khiết thì không thể trở thành thần tiên.
Chu sa đỏ thắm ngưng tụ trên cánh tay, không hề rút đi, tựa như lệ máu ngàn năm. Có lẽ hắn làm vậy cũng không phải vì muốn nghiệm chứng ta có phải xử nữ không, chẳng qua là muốn lưu lại trên người ta một ấn ký, để ta lúc nào cũng nhìn thấy, lúc nào cũng nhớ tới.
Hắn biết rất rõ cách để dằn vặt tâm hồn ta, nhìn thì tưởng không có gì nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Sau đó hắn dần dần thích ngủ, bất kể là ngày hay đêm. Thỉnh thoảng được lúc thanh tỉnh, hắn sẽ hỏi ta: “Song Thành, kiếp sau, nàng sẽ ở đâu?”
Ta không đáp, kiếp sau, ta sẽ ở đâu đây?
Đào Hoa thì sao? Kiếp sau nàng sẽ ở nơi nào?
Chúng ta buồn bã đối mặt, không hề nhắc từ nào liên quan tới Đào Hoa.
Tính toán thời gian, bàn đào cũng đã kết quả rồi. Quả đúng như lời Đào Hoa đã nói, ăn cắp bàn đào đối với ta là dễ như trở bàn tay. Mà Kim Mẫu nương nương cũng không phải bà lão tàn nhẫn như người đời sau thường thích miêu tả, thực ra người rất từ bi. Có thể ta sẽ vì trộm bàn đào mà bị tước bỏ tiên giai nhưng ta vẫn có thể trở thành tán tiên tiêu dao trên mặt đất.
Nhưng ta vẫn không thể.
Ta không cách nào làm trái được, cũng không thể chịu đựng sinh mệnh kéo dài mãi mãi nữa. Ta thà chọn tử biệt. Đào Hoa đã đoán sai một việc, ta và hắn sẽ không thể nắm tay nhau mãi, kiếp này như thế mà kiếp cũng vậy, dù là đời sống kéo dài vài chục năm hay là thọ ngang trời đất. Ta chỉ có thể kề vai cùng hắn, đó là số mệnh của chúng ta.
-*-*-*-*-*-*-
(1) vô vi: là tư tưởng của triết gia Lão Tử. Ông nói: “Vi vô vi nhi vô bất vi”, tạm dịch là: Không làm gì mà không gì là không làm. Hiểu một cách nôm na là, nếu bạn không làm gì cả tức là bạn đã làm tất cả. Thiên nhiên trời đất vốn đã vận hành thành chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng là làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả thì tức là đảm bảo được chu trình trên vẫn hoạt động bình thường.
(2) Thủ cung sa: Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]