Chương trước
Chương sau
Chợt nhớ đến tình hình của phụ tử họ dường như không được ổn lắm. Mặc Hiểu Lam liền nắm vai Lam Hy Chân xoay đi xoay lại mấy vòng, đến lúc kiểm tra kỹ càng không chút thương thế, cả bắt mạch cũng chẳng thấy được bệnh trạng. Hắn giấu đi nghi hoặc trong lòng, xoa đầu cậu ta lo lắng nói: "Hy Chân, lần trước Lam tông chủ có làm gì ngươi không vậy?"
Lam Hy Chân gãi đầu, ngập ngừng nói: "Phụ thân, người... người muốn trói đệ lại... Nhưng mà đệ chạy thoát được... Nếu để ca ca bắt được... chắc chắn sẽ bị nhốt lại rất... rất lâu..."
Mặc Hiểu Lam quả thật có điểm nghĩ không thông, trước kia rõ ràng Lam Thần Quân vô cùng yêu thương Mặc Hiểu Huyên. Đối với Lam Hy Chân dung mạo giống nàng đến 7 phần như vậy, cư nhiên lại có thể nghiêm khắc tới mức này. Mặc Hiểu Lam không thấu được hắn rốt cuộc đang nghĩ thế nào.
"Vậy ngươi làm sao trốn được chứ? Lam tông chủ cho ngươi dễ dàng thế sao?"
"Đệ.... đệ... không phải đệ.... đệ không nói được..."
Tiểu tử này đúng là đơn thuần thành thật quá mức, chưa tra rõ đã vội khai hết, chỉ là, lời này lại khiến Mặc Hiểu Lam nắm bắt được vài tia manh mối. Hắn liền tiếp tục hỏi: "Hy Chân, có người đưa ngươi rời khỏi Anh Quân Tông sao?"
Lam Hy Chân càng bối rối vò đầu bứt tay, dường như chẳng biết nói sao cho phải. Cậu ta thoáng chốc nhăn mặt, tựa hồ sắp khóc đến nơi mà nói: "Đúng... đúng vậy... là có người giúp đệ... Nhưng mà....đệ..."
"Được rồi, không muốn nói cũng không sao."
Khẽ tươi cười ấm áp, Mặc Hiểu Lam vỗ vai Lam Hy Chân tỏ ý trấn an. Đoạn gia tăng tốc độ bước chân, trong lòng thầm nghĩ: "Hỏi từ chỗ Nguyệt Văn chắc sẽ biết được, chỉ là chẳng biết có như phụ thân nó, đánh ta một trận không đây."
Bị bỏ lại phía sau một khoảng, Lam Hy Chân tức tốc sợ hãi chạy đến cạnh hắn, nói nhỏ: "Sau này... nếu người đó cho phép, đệ nhất định cho huynh biết..."
Mặc Hiểu Lam yên lặng cười, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta hệt như trưởng bối đối với vãn bối của mình. Liền quay sang hướng Sở Tình nói: "Vũ Lạc Quân có khi nào cũng giống như những phược linh kia, là bị giam giữ ở đây nhỉ?"
Nếu không như thế, y làm sao không đi gặp Tiểu Vũ, để cô ta dù hóa thành lệ quỷ vẫn chờ đợi đến mù quáng, làm cả tay sai cho Hắc Phong Vô Tướng. Mặc Hiểu Lam chẳng rõ giữa hai người đó có quan hệ gì, bất quá chính là rất sâu đi.
Đột nhiên một đạo tà khí thoáng qua nơi đáy mắt, Sở Tình nâng mảnh kiếm vỡ lên trước mặt, khóe môi thầm niệm tâm chú, nàng có chút nhíu mày nói: "Dường như Thiên Đạo cảm ứng được phần còn lại."
"Mảnh vỡ rơi vào tay Hắc Phong Vô Tướng được, ắt sẽ lưu lạc đến kẻ khác. Thiên Đạo có linh tính, nó đang muốn hợp thân thể trở về."
Lời hắn vừa thốt ra, Sở Tình vẫn tột cùng yên lặng, nhưng ngọc thủ trong vô thức siết chặt mảnh kiếm đến cả đổ máu. Mặc Hiểu Lam giật mình vội vàng cướp lấy Thiên Đạo, liền nắm chặt tay nàng, hoảng sợ nói: "Sở Tình, ngươi sao vậy?"
Hắn cắn răng băng vết thương lại, chỉ lo lắng tà lực bên trong mảnh vỡ này sẽ làm tổn hại nàng. Đây là chuyện không thể xem thường, vạn nhất Sở Tình xảy ra bất trắc gì, Mặc Hiểu Lam biết phải làm thế nào đây.
Trong phút chốc, hắn cũng mặc kệ tên tiểu tử Lam Hy Chân đang ở ngay bên cạnh, tức thì kéo nàng ôm vào lòng, giọng nói chẳng giấu được run rẩy: "Yên tâm, dù cho Thiên Đạo có hợp thể đi chăng nữa, ta nhất định khống chế tốt nó. Ta sẽ không bước vào ma đạo, không bỏ rơi ngươi lần nữa. Tin ta, hiện tại chỉ còn cách này mới có thể tìm được chân tướng kẻ đứng sau."
Sở Tình hơi cúi đầu, vùi mặt vào tóc hắn, càng cố gắng giữ lấy toàn bộ khí tức của người này, nói khẽ: "Ta tin ngươi."
Nhìn cảnh trước mắt, Lam Hy Chân đỏ mặt quay đi, lắp bắp nói: "Sở ca ca... huynh... huynh.... lúc nào mới... mới đi tiếp... Đứng một chỗ.... đệ thật sự rất... rất sợ..."
Đến bấy giờ, Mặc Hiểu Lam mới miễn cưỡng buông Sở Tình ra, nhận thức được đã làm cho thiếu niên tâm hồn trong sáng kia kinh hoảng không nhẹ, liền ngượng ngùng đánh lạc chú ý của Lam Hy Chân: "Nào, nếu ngươi sợ, vậy chúng ta đi tiếp thôi."
Cậu ta mừng rỡ ôm chặt cánh tay hắn như sợi rôm cứu mạng, lúc này đã có thể an lòng nhấc chân bước tới. Bất chợt mảnh vỡ Thiên Đạo xảy ra dị biến càng kịch liệt, phút chốc liền thoát khỏi tầm tay của Mặc Hiểu Lam mà bay vút vào khoảng tối đen mịt mù phía trước. Không gian thoảng qua hương vị máu tươi gay mũi, hắn không vội đuổi theo, đoạn tĩnh tâm ngưng thần tựa đang cảm nhận điều gì.
Là thanh âm chiến loạn.
Hơn hết nơi đây không có quá nhiều người, chỉ cần hiện diện thêm một tia sinh khí, Mặc Hiểu Lam lập tức có thể biết được. Nhưng lần này quả thực chẳng mấy đơn giản, hắn cư nhiên còn mơ hồ nghe được tiếng gió lốc thét gào quen thuộc ấy.
Mặc Hiểu Lam nói thầm: "Rắc rối to, chỗ nào tên đó đến liền chẳng có chuyện tốt đẹp."
.....
Ánh trăng đỏ âm u nhàn nhạt phản chiếu lên dòng sông sâu chẳng trông thấy đáy, trong mờ ảo, mặt nước thoáng hiện lên huyết sắc tràn đầy thi khí. Cơn gió lốc cuồng nộ quét qua, Hắc Phong Vô Tướng cắm thẳng trường đao xuống đất, cười lớn nói: "Xem ra suốt mười mấy năm nay, thực lực của ngươi cùng hắn đều đã dung hòa làm một. So với ba trăm năm trước càng mạnh hơn nhỉ? Ha ha, chỉ là hình nhân nho nhỏ này lại khiến ta phải chật vật đến vậy."
Cách đó không xa, bóng dáng một người toàn thân phủ hắc khí, chẳng nhìn rõ được nhân dạng. Hình nhân nọ bộ dáng nhẹ nhàng tung chưởng về phía Vũ Lạc Quân, Hắc Phong Vô Tướng lập tức lao đến dùng đao cản lại. Liền quay đầu, độ cong khóe miệng bất giác kéo dài, nói với y: "Tìm nơi trốn đi, nợ ta còn chưa trả hết đấy. Đừng ở đấy làm tổn phí nửa cái mạng ta cho ngươi."
Vũ Lạc Quân vẫn đứng yên, bình tĩnh nói: "Đại nhân, ta sẽ không để người...."
"Cút, ngươi đừng nghĩ ta cũng giống như tên ngu ngốc Mặc Hiểu Lam, có tận trung thì đối với hắn ấy. Bản nhân còn cần sử dụng ngươi, nhớ cho kỹ."
Vài chưởng mạnh mẽ liên tục tung tới, Hắc Phong Vô Tướng lúc này cả người bị đâm thủng vài chỗ, nhưng tuyệt chẳng đổ nửa giọt máu, ngược lại hắn càng đau, càng chiến đấu thật điên cuồng hăng say. Đến khi hình nhân kia đã rơi vào thế yếu, một đao sắp hạ xuống của Hắc Phong Vô Tướng đột ngột dừng lại. Hắn lùi về sau, quỳ gục ôm lấy lồng ngực chính mình.
Mặc cho đường nứt chết chóc dần lan tràn chiếm phủ mặt nạ, Hắc Phong Vô Tướng lại bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Hỏng rồi, tiểu quỷ đó sao lại đến đây chứ. Ngốc tử, phá hoại việc của ta."
Hắn dường như vẫn nghĩ ngợi đôi chút, một cơn mưa tuyết đã lác đác rơi. Hắc Phong Vô Tướng tựa như vô cùng vui vẻ, chống đao đứng dậy, nói: "Ha ha, phiền ngươi a."
Nhiệt độ nhanh chóng bắt đầu hạ thấp, hoa tuyết trở nên dày đặc trong không gian lạnh lẽo. Trong giây lát, hình nhân nọ vô pháp phản kháng, cứ thế mà trực tiếp hóa thành băng sương. Hắc Phong Vô Tướng ngẩng mặt cười, bổ một đao chẳng hề lưu tình, từng tảng băng vụn nát liền tan thành hư khói.... Cả chính hắn, cũng theo đó mà biến mất.
Vũ Lạc Quân chỉ trầm mặc, bất vi sở động dõi mắt về phương xa, khẽ lẩm bẩm: "Tiểu Vũ, đợi huynh thêm chút nữa thôi....Cơn mưa đến, huynh sẽ trở về...."
Mộng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.